Đại trưởng lão tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm.
Về Hà Thanh Long, mặc dù Dương Chấn quen biết ông ta không lâu, nhưng Dương Chấn biết Hà Thanh Long vẫn là người đáng tin cậy, nếu không cũng không thể nhận ông ta làm đồ đệ.
Dương Chấn giải thích với Đại trưởng lão: “Người mình mà, đệ tử của tôi!”
Nghe Dương Chấn nói vậy, Đại trưởng lão cũng yên tâm, dù sao thì người có thể được Dương Chấn coi trọng thì chắc chắn có thể tin cậy được.
Lập tức, Đại trưởng lão dẫn mấy người đi về phía nơi ở của mình.
Dương Chấn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đại trưởng lão, có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Mã Tuân ở một bên nhịn không được hỏi: “Đại trưởng lão, đã xảy ra chuyện gì à?”
Đại trưởng lão bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa tới là các cậu biết!”
Chẳng bao lâu sau đã đến nơi ở của Đại trưởng lão, chỉ thấy Đại trưởng lão thi triển trận pháp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một lối vào.
Hai vị trưởng lão hiển nhiên đã từng nhìn thấy, tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng Dương Chấn lại rất bất ngờ, không ngờ Đại trưởng còn biết thi triển loại trận pháp tương tự như cổng dịch chuyển này.
Ngay sau đó, Dương Chấn cảm thấy trước mắt mình tối sầm, nhanh chóng tiến vào bên trong từ lối vào của trận pháp.
Nơi này giống như một ngọn núi lửa, trong đó tràn đầy uy áp đáng sợ của võ đạo, linh khí bên trong rất dồi dào, đậm đặc hơn nhiều so với linh khí ở thế giới mới ngày nay.
Cảm nhận được nguồn linh khí dồi dào và uy áp khủng khiếp, Dương Chấn vô cùng kinh ngạc. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng ở thế giới mới lại có một nơi như vậy.
Mã Tuân ở phía sau vẫn còn dư chấn từ cú sốc, cảm thấy ngột ngạt vì uy áp khủng khiếp kia.
Hà Thanh Long cũng cẩn thận quan sát cái hang động kỳ lạ này, suy cho cùng trong trung giới cổ võ có rất ít nơi như thế này, rất nhanh ánh mắt ông ta nhìn theo Dương Chấn, tầm mất hướng về phía vài cỗ quan tài đang lơ lửng trên mặt đất.
Dương Chấn lòng đầy nghi hoặc, đánh giá xung quanh hang động, phát hiện uy áp võ đạo đáng sợ đang tỏa ra từ những chiếc quan tài đó.
Trên mặt đất, có mấy chục chiếc quan tài màu đỏ tươi treo lơ lửng trên không trung, Dương Chấn đếm được, tổng cộng có ba mươi chiếc.
Dương Chấn có cảm giác, những thứ bên trong ba mươi chiếc quan tài này dường như vẫn còn sống, mà tu vi của những thứ đó còn đáng sợ hơn cả chính anh, anh thực sự không dám tưởng tượng, trong ba mươi cái quan tài này đang chứa thứ khủng bố đến mức nào.
Dương Chấn cảm thấy rất kỳ lạ về hang động bí ẩn mà lần đầu tiên anh được nhìn thấy này và ba mươi chiếc quan tài màu đỏ trước mặt, không hiểu tại sao Đại trưởng lão lại đưa mình đến nơi như vậy.
Trong lòng anh thầm suy đoán có thể là do cường giả trong những chiếc quan tài này không thể phong ấn được nữa nên Đại trưởng lão muốn đưa anh đến để tìm cách trấn áp.
Nếu đúng như vậy thì Dương Chấn cũng cảm thấy rất áp lực.
Trợ thủ mạnh nhất bên cạnh anh bây giờ chỉ có Hà Thanh Long, việc đối phó với một nhóm cường giả có thể có tu vi mạnh hơn anh, không phải là chuyện đơn giản.
Đồng thời, Dương Chấn cũng biết, nếu bất kỳ ai trong ba mươi chiếc quan tài bước ra ngoài đều sẽ mang đến tai họa cho thế giới mới, chứ đừng nói đến cả ba mươi người, Dương Chấn thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Dương Chấn âm thầm quyết định trong lòng: “Chúng ta nhất định phải tìm cách trấn áp thứ tồn tại trong quan tài này. Cho dù không giải quyết được tất cả thì cũng phải tiếp tục phong ấn họ!”
Tuy nhiên, điều làm Dương Chấn ngạc nhiên là Đại trưởng lão lại lắc đầu nói không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất