Quả nhiên, có tiền mua tiên cũng được, võ giả gác cổng kia vừa nhìn thấy linh thạch là ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Mã Tuân vỗ vai võ giả gác cửa, cười nói: “Cảm ơn người anh em, nếu có cơ hội đến Bạch Báo Tông, tôi sẽ không quên khen anh vài câu trước mặt tông chủ của các anh đâu!”
Mã Tuân vẫn rất giỏi ở mặt đối nhân xử thế này, hành động này ngay lập tức nhận được sự cảm kích của võ giả gác cửa.
Mặc dù nói võ giả gác cửa vì tông môn ở phía sau nên cũng không coi trọng Mã Tuân lắm, nhưng sau khi nghe những lời của Mã Tuân, hắn ta kích động không thôi. Dù sao thì địa vị của hắn ta trong Bạch Báo Tông cũng không cao.
Chưa biết chừng vì lời nói của Mã Tuân mà địa vị của hắn ta trong Bạch Báo Tông sẽ lập tức thay đổi.
Dương Chấn vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không thèm để võ giả gác cổng vào mắt. Trong mắt Dương Chấn, hắn ta chỉ là một tên hề.
Chẳng bao lâu, hai người bước vào hội triển lãm, hội triển lãm này khác với hội chợ thông thường, hội triển lãm ở đây thực chất chỉ là một ngọn núi nhỏ.
Trên núi khắp nơi đều có những gian hàng nhỏ bán các loại linh vật, hầu như chủ các gian hàng đó đều đến từ trung giới cổ võ.
Nghe nói, đằng sau mỗi chủ sạp hàng nhỏ đều có một giáo phái lớn trong trung giới cổ võ, vì vậy cho dù những chủ sạp hàng nhỏ này thực lực không mạnh lắm, nhưng các võ giả ở thế giới mới cũng không dám trêu vào họ.
Suy cho cùng, người xưa đã nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, người của thế giới mới đều hiểu đạo lý này.
Dương Chấn bây giờ ngay cả những thế lực đỉnh cao trong trung giới cổ võ cũng không sợ, chỉ cần đối phương dám khiêu khích anh, anh sẽ dám tiêu diệt toàn bộ gia tộc của đối phương, chứ đừng nói đến đám sạp hàng cỏn con trước mặt anh này.
Dương Chấn càng rõ ràng hơn, những võ giả thực sự có thế lực to lớn trong trung giới cổ võ sẽ không bao giờ tham gia vào việc kinh doanh nhỏ như vậy ở Thế giới mới.
Tuy nhiên, Dương Chấn cũng không vạch trần, chỉ phóng thích thần thức ra nhìn ngắm. Hầu như tất cả cảnh tượng trong núi đều nằm trong phạm vi thần thức của anh.
Dương Chấn nhìn thấy rất nhiều võ giả đang buôn bán, nhưng cấp bậc của những linh vật này rất thấp. Võ giả của trung giới cổ võ sẽ không bao giờ quan tâm đến mấy cái này, cũng chỉ có trong mắt của vài võ giả thế giới mới thì mới coi là bảo bối.
Mã Tuân cũng vậy, anh ta cảm thấy rất hiếu kỳ khi nhìn thấy những vật phẩm từ trung giới cổ võ, ánh mắt anh ta vô cùng mãnh liệt.
Đi theo Mã Tuân một hồi, ánh mắt của Mã Tuân lập tức bị một thanh linh kiếm hấp dẫn, hưng phấn nói với Dương Chấn: “Anh Thần, em thấy thanh linh kiếm này trông khá đẹp đấy!”
Nghe được lời của Mã Tuân, Dương Chấn còn chưa kịp mở miệng, ông chủ sạp khôn khéo lập tức bước tới, mỉm cười nói: “Vị này thật tinh mắt, trong nháy mắt đã chọn được bảo vật cao cấp nhất trong sạp của tôi!”
Nghe vậy, Mã Tuân thầm khen ngợi ánh mắt tốt của anh ta, đồ anh ta chọn trúng quả nhiên đều không tầm thường. Anh ta thậm chí còn có cảm giác rằng với linh kiếm này, sức mạnh của anh ta sẽ tăng lên rất nhiều.
Chủ sạp hàng trực tiếp giới thiệu: “Anh không biết ấy chứ, thanh linh kiếm này tên là Thần Vương Kiếm, là bảo vật của Hợp Hoan Tông, tông môn lớn đứng đầu trung giới cổ võ!”
“Có rất nhiều tông môn lớn đều muốn đoạt lấy, nhưng bọn họ vẫn luôn không có cơ hội, cuối cùng, vẫn phải nể mặt tông chủ của bọn tôi, mới tặng cho tông môn bọn tôi!”
“Tông chủ bọn tôi cho rằng loại bảo vật này không nên giữ riêng, cho nên mới bảo tôi mang đến triển lãm này để tìm người có duyên!”
Dương Chấn chợt cau mày, sâu trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng nhìn chủ sạp hàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất