Vương Đức Dung, con thứ tư của nhà họ Vương, em gái của Vương Đỗ Lan, dè dặt nhìn Vương Kinh Long, thử thăm dò hỏi: “Ba, bên phía chị ba, ba định xử lý như thế nào?”
Vương Kinh Long đột nhiên nhìn về phía Vương Đức Dung, ánh mắt lạnh lùng giống như hổ xuống núi, lớn tiếng hét lên: “Ai là chị ba của con?”
“Chị ba của con chết từ lâu rồi! Đứa con gái bất hiếu kia, không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Vương! Mấy đứa hãy nhớ đấy cho ba!”
“Vâng!” Một đám con trai con gái của nhà họ Vương, tất cả đều cúi đầu, không ai dám xúc phạm sự uy nghiêm của Vương Kinh Long.
Vẻ mặt Vương Kinh Long dần ôn hòa lại, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Với tư cách là gia chủ của nhà họ Vương, nhất định phải làm đến mức mất hết tính người, tất cả phải đặt lợi ích của nhà họ Vương lên đầu!”
“Đứa cả, bên phía tập đoàn Đông Vương, con đi trông chừng đi! Bọn họ vừa sống sót sau cơn hoạn nạn, chắc chắn sẽ rất thận trọng, tạm thời không được manh động, chờ đợi thờ cơ, một lần tấn công để giết sạch!”
Vương Thủ Nhân đứng dậy, cúi đầu nói: “Vâng!”
“Được rồi, giải tán hết đi!” Vương Kinh Long đứng dậy, quay người rời đi.
Đợi đến khi Vương Kinh Long rời đi, em tư Vương Đức Dung vội vàng nhìn về phía anh cả Vương Thủ Nhân: “Anh cả, ba quyết liệt như vậy, chúng ta thật sự phải ép chị ba vào con đường chết sao?”
Vương Thủ Nhân mặt tràn đầy sự nghiêm túc, nhìn Vương Đức Dung, thở dài nói: “Ba đã hạ lệnh, chúng ta đương nhiên không thể làm trái ý ba.
Dừng một lúc, Vương Thủ Nhân nhỏ giọng nói: “Nhưng em ba dù sao cũng là người thân của chúng ta, một giọt máu đào hơn ao nước lã, đợi đến khi hủy diệt tập đoàn Đông Vương, anh sẽ nghĩ cách bảo vệ em ấy, đưa em ấy trở về.”
“Đến lúc đó, chúng ta phải khuyên bảo em ba, bảo em ấy nhận sai với ba, hi vọng ba có thể tha thứ cho em ấy!”
Vương Đức Dung mặt tràn đầy sự bất lực nói: “Cũng chỉ có thể làm như vậy!”
“Giải tán đi!” Vương Thủ Nhân nói.
Ban đêm, một mình Vương Trạch yên lặng ngồi trong phòng làm việc, lật xem một ít tài liệu.
Rất nhanh, chiếc điện thoại màu đen trên bàn vang lên.
Khóe miệng Vương Trạch cong lên, nhận điện thoại nói: “Nói đi!”
“Cậu Vương, người mà cậu bảo tôi điều tra, đã điều tra rõ ràng rồi.”
“Tên ranh kia tên là Trình Kiêu, đang học ở Học viện điện ảnh và truyền hình Hà Tây, còn là một tên đi ở rể, anh bảo tôi điều tra một cái đồ bỏ đi như vậy làm gì?” Giọng
nói ở đầu bên kia điện thoại, có chút xem thường.
Vương Trạch cười một cách kỳ lạ: “Đồ bỏ đi? Cậu có biết chính đồ bỏ đi này đã đại phát thần uy ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, làm hỏng chuyện tốt của nhà họ Vương tôi, còn giết một tông sư của nhà họ Vương tôi!”
“Cái gì! Cậu Vương, cậu đừng đùa! Chuyện này sao có thể?” Chàng trai trẻ ở đầu bên kia điện thoại giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng.
Vương Trạch nhếch miệng, đợi chàng trai trẻ ở đầu bên kia bình tĩnh lại, mới tiếp tục hỏi: “Đã điều tra rõ ràng mối quan hệ của anh ta với tập đoàn Đông Vương chưa?” “Điều tra rồi. Anh ta với người của tập đoàn Đông Vương chưa từng gặp nhau, mới quen biết ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu.”
Trên mặt Vương Trạch hiện lên sự kỳ lạ: “Cậu xác định bọn họ mới quen biết nhau ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu?”
“Đương nhiên chắc chắn! Một chút chuyện nhỏ này nếu như tôi còn không điều tra ra được, làm sao có mặt mũi làm anh em của cậu Vương cậu!”
“Được rồi, vất vả cho cậu rồi! Cúp máy trước đây!”
Cúp điện thoại, trên mặt Vương Trạch lóe lên một tia suy tư.
“Ở hội nghị thượng đỉnh Trung Châu là lần đầu tiên gặp nhau, vì tập đoàn Đông Vương mà đối đầu với nhà họ Vương của mình!”
“Thú vị đó?”
“Xem ra tên ranh này rất xem trọng tập đoàn Đông Vương!”
Vương Trạch dường như đã tìm ra được phương hướng để đột phá.
Hai ngày sau, biệt tự Hồ Nguyệt Nha ở Hà Tây.
Trình Kiêu tỉnh lại từ trong bế quan.
Một luồng linh lực lướt nhẹ khắp người, gột rửa toàn bộ khói bụi trên người trước.
Nói một cách chính xác, anh bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức tỉnh.
Trên màn hình biểu thị người gọi đến là hiệu trưởng của viện Nhân Dân, Ninh Cát Sơn.
Trình Kiêu nhận điện thoại: “Alo?”
“Thần y Trình, có tiện nói chuyện một lúc không?” Ninh Cát Sơn mỉm cười nói.
“Gửi địa chỉ cho tôi.” Trình Kiêu nói.
Nửa tiếng sau, Trình Kiêu đến quán trà mà Ninh Cát Sơn đã gửi địa chỉ cho anh.
Tầng hai, trong phòng bao.
Ninh Cát Sơn và Tô Thanh Nham đã đến từ lâu, đợi Trình Kiêu rất lâu.
Nhìn thấy Trình Kiêu đi vào, hai người vội vàng đứng dậy tiếp đón.
“Thần y Trình, mau ngồi đi!”
Trình Kiêu cũng không khách khí, ngồi xuống, nhìn Ninh Cát Sơn, hỏi: “Ninh viện trưởng tìm tôi có chuyện gì không?”
Sau vài lần qua lại, Ninh Cát Sơn ít nhiều cũng có chút hiểu về tính cách của Trình Kiêu, biết tính cách của Trình Kiêu khá thẳng thắng, cũng không khách sáo với Trình Kiêu.
“Thần y Trình, lần này là hiệu trưởng Tô muốn nhờ cậu giúp đỡ!” Ninh Cát Sơn nhìn Tô Thanh Nham cười nói: “Hiệu trưởng Tô lo lắng mặt mũi không đủ lớn, nên nhất
định phải kéo tôi đi cùng.”
Trình Kiêu hỏi: “Hiệu trưởng Tô muốn nhờ tôi giúp chuyện gì?”
Tô Thanh Nham đang lo lắng Trình Kiều có lập tức từ chối hay không, nghe thấy Trình Kiêu hỏi, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Là như thế này. Bộ y thuật châm cứu kia của cậu, sau khi truyền đến thủ đô, đã tạo ra tiếng vang rất lớn.
“Sau đó, đại học y ở thành phố đã tổ chức một nhóm sinh viên, đến trường đại học y Hà Tây của chúng ta để học tập.”
Nói đến chuyện này, vẻ mặt Tô Thanh Nham có chút ngượng ngùng: “Thần y Trình, cậu cũng biết đó. Sinh viên của đại học y thủ đô, đi đến đâu cũng là những sinh viên chất lượng cao. Nếu như để giảng viên của trường đại học y Hà Tây của chúng ta lên lớp cho bọn họ, sợ là sẽ khiến bọn họ chê cười đại học Hà Tây của tôi không có ai nữa.”
“Vậy nên, tôi đã suy nghĩ rất lâu, mời cậu đến đại học y dậy học mấy ngày, để giữ thể diện cho đại học Hà Tây chúng ta!”
Trình Kiêu ngẩng đầu lên nhìn hai người với vẻ mặt tràn đầy hi vọng, thờ ơ hỏi: “Lúc nào thì sinh viên của đại học y thủ đô đến?”
Tô Thanh Nham vô cùng vui vẻ, vội vàng trả lời: “Ngày kia, chậm nhất là ngày kia! Bọn họ chỉ nghe giảng ba ngày, ba ngày sau thần y Trình không còn phiền phức nữa!” “Đương nhiên, nếu như thần y Trình có yêu cầu gì, cứ việc đưa ra. Tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!”
Trình Kiêu đứng dậy: “Được rồi, sáng sớm ngày kia ông đến Học viện điện ảnh và truyền hình đón tôi!”
“Được, được, một lời đã định!” Tô Thanh Nham vô cùng vui mừng, không ngờ Trình Kiêu lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
“Thần y Trình đi thong thả!”
Tiễn Trình Kiêu, Tô Thanh Nham vui mừng ôm lấy Ninh Cát Sơn: “Lão Ninh, mặt mũi của ông vẫn lớn hơn!”
Ninh Cát Sơn cười nói: “Nói linh tinh, là thần y Trình nghĩ cho đại cục! Là ông trời chiếu cố đến Hà Tây của chúng ta, để đại học Y Hà Tây của chúng ta có một nhân tài như thần y Trình!”
Ngày hôm đó, Trình Kiêu trở lại học viện điện ảnh và truyền thông Hà Tây.
Trương Tư Tổ và mấy người khác đều không có ở đây, sau khi nghe ngóng thì biết được, Dương Oánh tìm cho mấy tên nhóc này mỗi người một vai, bây giờ mấy người
này ai ai cũng tràn đầy nhiệt huyết để chuẩn bị
Trình Kiêu không đến lớp học, mà nằm trong ký túc xá đợi mấy người kia trở về.
Đợi một lúc mà đến tận trưa.
Người đầu tiên đi vào phòng ngủ là Lôi Công.
Nhìn thấy Trình Kiêu, trên mặt Lôi Công lập tức hiện lên sự kinh ngạc: “Trình Kiêu, sau cậu lại về đây!”
Trương Tư Tổ là người thứ hai đi vào, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức vui mừng hét lên: “Không phải chứ, Trình Kiêu, sao cậu lại về đây?”
Sau đó, những người khác cũng lần lượt đi vào.
Trình Kiều không hiểu nhìn Trương Tư Tổ hỏi: “Làm sao? Không hoan nghênh tôi?”
“Không phải, cậu đi cùng với đại minh tinh Dương Oánh, cô ấy không tìm cho cậu vai nào hả? Cứ để cậu trở về như vậy?” Trương Tư Tổ đánh giá Trình Kiêu từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn rõ xem Trình Kiêu có giấu thứ gì không.
“Bây giờ tôi không có hứng thú với việc đóng phim” Trình Kiêu trả lời, sau đó cúi đầu nghịch điện thoại.
Trương Tư Tổ mặt tràn đầy sự đau buồn nói: “Trình Kiêu, cậu đúng là đã làm lãng phí một điều kiện ưu việt như vậy! Cậu có biết có bao nhiêu người muốn làm quen với Dương Oánh không? Cậu có biết có bao nhiêu người muốn được Dương Oánh giới thiệu vai diễn cho không? Cậu có cơ hội tốt như vậy, cậu lại không nắm lấy, lại làm lãng phí nó!”
“Tôi đúng là hoàn toàn cạn lời với cậu!”
Trình Kiêu đạp cho Trương Tư Tổ một phát, thờ ơ nói: “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Lần này tôi trở về là muốn nói với mấy cậu một tiếng, phải diễn xuất thật tốt, đừng làm tôi mất mặt!”
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thanh Nham đích thân lái xe đến đón Trình Kiêu, đi về phía Đại học Y Hà Tây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất