Trên xe, tài xế của Tô Thanh Nham tiểu Lý, ngồi ở vị trí phó lái.
Vì thể hiện sự tôn trọng với Trình Kiêu, hiệu trưởng trường Đại học Y Tô Thanh Nham đích thân làm tài xế.
“Thần y Trình, người bên phía đại học y Thủ Đô, mười giờ sáng sẽ đến, cậu còn hai tiếng để chuẩn bị. Nếu như cần cái gì, cậu cứ lên tiếng, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực làm cho cậu!”
Tô Thanh Nham thông qua kính chiếu hậu, nhìn Trình Kiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, giọng điệu cung kính nói.
Trình Tiêu không mở mắt ra, thờ ơ nói: “Tôi không cần gì cả.”
Vẻ mặt Tô Thanh Nham có chút cứng đờ, ông ta vô cùng xem trọng chuyện sinh viên chất lượng cao của trường đại học Y thủ đô đến đại học Y Hà Tây nghe giảng.
Thậm chí, cả trường đại học Y Hà Tây đều vô cùng xem trọng.
Lần này là lần đầu tiên đại học y thủ đô tổ chức cho sinh viên đến trường khác để nghe giảng.
Không cần nghĩ cũng biết, có thể khiến sinh viên chất lượng cao của đại học y thủ đô đến để nghe giảng, địa vị và danh tiếng ở trong giới y học Á Tộc sẽ tăng vọt.
Nhưng, ông ta cảm thấy thái độ của Trình Kiêu có chút quá tùy ý.
Mặc dù ông ta rất tin tưởng vào y thuật của Trình Kiêu, nhưng dạy học và y thuật là hai chuyện khác nhau, y thuật cao không có nghĩa là có thể giảng giải ra được.
Muốn giảng giải được y thuật của mình, để sinh viên hiểu được, điều này cần phải làm rất nhiều việc trước khi lên lớp.
Ví dụ giáo án của các giáo viên, chính là thể hiện những tri thức một cách tốt nhất cho sinh viên thấy, để sinh viên dùng cách thức đơn giản nhất để ghi nhớ, vận dụng những gì đã học.
Tô Thanh Nham trong lòng lo lắng, ngộ nhỡ thất bại, thì danh tiếng và địa vị của trường đại học Y Hà Tây, không những không được tăng lên, ngược lại sẽ trở thành trò cười trong giới y học.
“Thần y Trình, cậu có cần chuẩn bị bài giảng trước không? Mặc dù y thuật của cậu cao siêu, nhưng y thuật và dạy học không giống nhau.” Tô Thanh Nham cố gắng
y y
khuyên bảo một lần nữa.
Trình Kiều không thèm mở mắt ra, thờ ơ nói: “Hiệu trưởng Tô yên tâm đi, tôi tự có chừng mực.”
Tô Thanh Nham không nói nữa, cho dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng ông ta cũng không dám nói nữa.
Bây giờ Trình Kiêu là khách quý mà ông ta mời đến, ông ta không dám bất kính.
Một lúc sau, Tô Thanh Nham nhận một cuộc điện thoại.
Dường như có chuyện gấp gì đó.
“Xin lỗi thần y Trình, tôi có chút chuyện gấp, phải đi đến phòng đào đạo một chuyến! Tiểu Lý, cậu đưa thần y Trình đến trường học, giáo sư Mạc và những người khác đều đang đợi ở đó.” Tô Thanh Nham vẻ mặt tràn đầy sự áy náy nói.
Trình Kiêu mở mắt ra, thờ ơ nói: “Không sao, hiệu trưởng Tô có chuyện gì thì cứ đi làm đi!”
“Được!”
Tô Thanh Nham xuống xe, ở bên đường bắt một chiếc taxi rời đi.
Tài xế tiểu Lý lái xe, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc sắp đến trường đại học Y, ở một ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ. Đột nhiên, một chiếc xe BMW màu trắng từ trên vỉa hè lao nhanh vào đường chính.
Tài xế Tiểu Lý không tránh kịp, xảy ra va chạm với đối phương.
“Thật sự xin lỗi thần y Trình!” Tiểu Lý biết Trình Kiêu nhìn trông còn rất trẻ, nhưng thân phận cao quý, nên sợ Trình Tiêu trách tội anh ta.
“Không sao.” Trình Tiêu thờ ơ nói, ngồi trong xe, không hề động đậy.
“Tôi xem xem là tên ngốc nào, có biết lái xe không!” Tiểu Lý tức giận mắng chửi mấy câu, đẩy cửa đi xuống xe.
Trình Kiêu ngồi phía sau, xuyên qua kính thủy tinh trên cửa xe, nhìn thấy chiếc xe BMW ở phía trước, cửa trước và cửa sau đều được mở ra, hai chàng trai trẻ xuống xe.
“Mày mù hả, có biết lái xe không!” Một chàng trai trẻ để kiểu tóc hất về một bên, trên tai đeo bông tai rất lớn, vênh váo tự đắc mắng chửi.
Tiểu Lý vô cùng tức giận, tranh luận với đối phương: “Tôi đi thẳng, mấy anh đổi làn đường, mấy anh còn có lý? Mấy anh mua bằng hả?”
“Mày nói ai mua bằng? Tao thấy mày muốn ăn đánh rồi đó!” Chàng trai trẻ đeo khuyên tai, xắn tay áo lên, muốn ra tay.
Phía sau, một chàng trai trẻ khí chất tao nhã, ngoại hình đẹp trai, trong tay cầm một quyển sách, khuyên bảo: “Thiên Hào, đừng gây chuyện nữa!”
Tiểu Lý vô cùng tức giận: “Các anh vi phạm trước, còn muốn đánh người, thật quá đáng mà. Các anh cứ đợi đó, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát, để cảnh sát phân xử đúng sai!"
“Báo đi! Cậu đây sợ quá đi mất!” Chàng trai trẻ đeo khuyên tai vẻ mặt ngông cuồng hét lên.
“Bỏ đi, chúng tôi nhận toàn bộ trách nhiệm. Anh xem anh sửa chiếc xe này hết bao nhiêu, chúng tôi sẽ trả, cho dù cảnh sát đến cũng sẽ như vậy.” Chàng trai cầm sách vẻ mặt lạnh lùng nói.
Chàng đeo khuyên tai to, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường nói: “Cái xe rách nát này, cậu đây không thèm ngồi. Chỉ có mấy người nghèo, lùn mới ngồi chiếc xe này!” “Anh nói chuyện chú ý một chút đi!” Tiểu Lý tức giận nói.
“Thiên Hào, đừng nhiều chuyện nữa, đừng quên mục đích chúng ta đi trước một bước.” Chàng trai trẻ cầm sách trầm giọng nói.
Chàng trai trẻ đeo khuyên tai to móc ra một sấp tiền polime, còn không thèm đếm, đã đi về phía Trình Kiêu, thô lỗ kéo cửa xe ra, nhìn Trình Kiêu, vẻ mặt xem thường ném tiền xuống dưới chân Trình Kiêu.
“Đây là 30 triệu, đủ để anh đổi một cái đỡ va mới, đồ nghèo hèn!”
“Nói xong, vẻ mặt tràn đầy sự ngông cuồng quay người rời đi.
Tiểu Lý vội vàng chạy về phía trước, xin lỗi Trình Kiêu: “Anh Trình, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ người này lại ngang ngược như vậy!”
Trình Kiêu mặt không biểu cảm nói: “Không sao, trở về đi!”
“Vậy bọn họ.” Tiểu Lý mặt tràn đầy tức giận nhìn hai chàng thanh niên ở phía trước đã ngồi lên xe, chuẩn bị rời đi.
Trình Kiêu lạnh lùng nói: “Chó cắn anh một cái, anh không thể cắn lại, đúng không? Đi thôi!”
“Vâng!” Tiểu Lý thật sự bái phục sự tu dưỡng của Trình Kiêu.
Chiếc xe BMW ở phía trước đã gào rít rời đi, Tiểu Lý tiếp tục lái xe về phía trước.
Đến trường Đại học Y Hà Tây, Tiểu Lý dừng xe lại, sau đó chạy đến, cung kính nói với Trình Kiêu: “Anh Trình, anh ở đây đợi một lúc, tôi đi thông báo với giáo sư Mạc!”
“Đi đi!” Trình Kiêu thờ ơ nói.
Tiểu Lý rời đi, một mình Trình Kiêu đi dạo trong khuôn viên trường với những cảnh sắc xinh đẹp.
Tôn Mạc học ở đây, đời trước, Trình Kiêu cũng đã từng đến đây, nói ra thì anh vẫn khá quen thuộc với những thứ ở đây.
Cách đó không xa, trên bãi cỏ trước khu dạy học, có không ít nam và nữ sinh viên đang ngồi ở đó nghỉ ngơi, cười cười nói nói, vô cùng vui vẻ.
Lúc này, có tiếng bước chân từ con đường nhỏ lát đá xanh phía sau truyền đến.
Theo đó, là một tiếng hét kinh ngạc, tràn đầy sự xem thường: “Haha, đây không phải là cái tên nghèo hèn bị cậu đây lái xe đâm vào sao? Thế nào, cậu cũng là sinh viên của Đại học Y Hà Tây?"
Một chàng trai trẻ mặt tràn đầy sự ngông cuồng, thò đầu ra, xuất hiện trước mặt Trình Kiêu, chiếc khuyên tai to ở trên tại vô cùng nổi bật.
Trình Kiêu chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra hai người này, không ngờ lại chạm mặt hai người này ở đại học Y Hà Tây!
“Hai người là sinh viên ở đây?” Trình Kiêu mặt không biểu cảm hỏi.
Chàng trai trẻ đeo khuyên tai to đánh giá trường học, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường, cười khẩy nói: “Ngôi trường rách nát này, dù dùng kiệu tám người khiêng, cậu đây cũng không đến!”
“Chỉ có loại người nghèo hèn, ngồi chiếc xe rách nát như anh cũng học ở cái trường rách nát như thế này.”
Chàng trai trẻ ở bên cạnh, trên tay vẫn cầm theo sách, xem ra có lẽ là một người khá chăm chỉ.
“Thiên Hào, đừng nhiều chuyện, lúc nãy cậu đã làm lỡ khá nhiều thời gian rồi.” Chàng trai trẻ nghiêm mặt nói.
Chàng trai trẻ đeo khuyên tai cuối cùng liếc nhìn Trình Tiêu, vẻ mặt tràn đầy sự xem thường. Quay lại lại nói với chàng trai trẻ cầm sách: “Biết rồi, biết rồi, đến ngay đây!”
Nói xong, cố tình đi qua trước mặt Trình Kiêu, lúc đi qua Trình Kiêu, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt tràn đầy sự uy hiếp, lườm Trình Kiêu, trầm giọng nói: “Thằng nhãi, dám đòi tiền cậu đây! Anh cứ đợi đấy cho tôi!”
Nói xong, nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt Trình Kiêu hơi lạnh đi, anh thực sự không biết tên ranh này rốt cuộc từ đâu mà có được cảm giác ưu việt mạnh như vậy!
Loại người này, nếu như ở tu tiên giới, có lẽ không sống được một ngày.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất