Trình Kiêu không so đo với hai người đó, chẳng bao lâu sau giáo sư Mạc và một nhóm giáo viên của khoa y cùng ra ngoài chào đón anh.
“Thần y Trình, cuối cùng anh cũng tới, thỏa lòng mong ước chúng tôi rồi!”
“Mời anh vào!”
Gương mặt giáo sư Mạc vô cùng mãn nguyện, trước đây ông ta coi thường Trình Kiêu, cho rằng anh quá tự cao tự đại.
Nhưng sau khi Trình Kiêu liên tiếp gây ra những sự việc làm rúng động giới y học Á tộc trong suốt vài năm qua thì giáo sư Mạc lại vô cùng bội phục.
Trước mặt Trình Kiêu, giáo sư Mạc hạ mình xuống rất thấp.
“Giáo sư Mạc!” Trình Kiêu gọi một tiếng hờ hững, coi như có chào hỏi.
Cả nhóm giáo viên lần lượt tới trò chuyện với Trình Kiêu rồi đưa anh về văn phòng.
Bên trong phòng làm việc, mọi người để cho Trình Kiêu ngồi hàng ghế đầu, anh cũng không khách sáo, anh hoàn toàn không câu nệ những thứ lễ giáo rườm rà đó.
Trong số những người ở đó, giáo sư Mạc có thân phận cao nhất, Tô Thanh Nham không có ở đó thì đương nhiên mọi chuyện do ông ta chủ trì.
“Các vị, hiệu trưởng Tô tạm thời vẫn chưa về được, nên tôi xin trình bày trước về tiến trình cụ thể cho thần y Trình biết.” Giáo sư Mạc nhìn Trình Kiều và nói. Trình Kiêu đáp: “Mời ông nói.”
Mạc Hoa Đình nói: “Tập thể Đại học Y Thủ đô 10 giờ sáng tới. Mặc dù nói là tới chỗ chúng ta học tập nhưng chủ yếu là bọn họ muốn tới nghe thần y Trình nói về bộ “Thái Thanh khí châm” do anh sáng tạo ra.”
“Quyển sách về thuật châm cứu này khởi nguồn từ thành phố Hà Tây chúng ta, do thần y Trình sáng tạo, cũng là thứ duy nhất ở trong giới y học của Hà Tây chúng ta có thể lấy ra được. Người của Đại học Y Thủ đô ngoài miệng không nói nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.”
“Vậy nên khi thần y Trình giảng bài, có thể chú trọng nói về Thái Thanh khí châm hơn.
Mọi người gật đầu, tán thành với sự sắp xếp của giáo sư Mạc.
Trình Kiêu không có ý kiến gì, dù sao anh nói gì cũng đều được, nói kiến thức y học trong đầu anh đi trước trái đất cả vạn năm cũng không phải là quá.
Giáo sư Mạc nói tiếp: “Các giáo viên bên này chủ yếu sẽ nhờ vào thần y Trình hết, những người còn lại chỉ cần nói về những kiến thức y học cơ bản không dễ sai sót là được rồi.”
“Ngoài ra, học sinh ở bên này của chúng ta cũng cần có một số điều chỉnh, tôi đã lấy hết những học sinh giỏi của các lớp dồn chung vào một lớp. Đến khi học sinh của Đại học Y Thủ đô đến đây thì chỉ cần xếp bọn họ vào chung một lớp với những học sinh xuất sắc nhất của chúng ta là được.”
“Như vậy thì mong là sẽ không bị những học sinh thiên tài đến từ Thủ đô bỏ xa một cách quá khó coi.”
“Tạm thời sắp xếp vậy đã, mọi người còn bổ sung gì không?” Giáo sư Mạc nhìn về phía mọi người.
“Không có!”
Tất cả mọi người cùng lắc đầu, Mạc Hoa Đình đã sắp xếp mọi việc đến nơi đến chốn rồi.
Đúng lúc đó, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Tô Thanh Nham kích động đi vào trong.
“Các vị, tôi vừa từ Sở Giáo dục ra, có tin tốt này muốn nói cho mọi người biết đây, lãnh đạo cấp trên rất coi trọng việc người của Đại học Y Thủ đô đến đây học tập giao lưu với chúng ta, bọn họ dặn đi dặn lại là phải nắm bắt cơ hội tốt này, nhất định không để xảy ra bất cứ sai sót nào, phải để cho Đại học Y Hà Tây của chúng ta được nở mày nở mặt!”
Tất cả mọi người đều rất phấn khích, không ngờ đến cả lãnh đạo bên trên cũng bị kinh động.
Tô Thanh Nham nhìn Trình Kiêu rồi quay sang nhìn Mạc Hoa Đình, nói: “Ông Mạc, sắp xếp xong xuôi cả rồi đúng không?”
Mạc Hoa Đình gật đầu: “Theo kế hoạch chúng ta đã thương lượng ngày hôm qua thì mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi!”
“Vậy thì tốt!” Gương mặt Tô Thanh Nham trở nên căng thẳng: “Thần y Trình, anh còn gì muốn bổ sung không?”
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Không có.”
“Vậy chúng ta đợi người của trường Đại học Y Thủ đô tới thôi.”
Trường Đại học Y Hà Tây, lớp học đông y.
Tôn Mạc ngồi lặng lẽ ở chỗ ngồi gần cửa sổ, nghe các bạn bàn tán.
“Nghe nói hôm nay người của Đại học Y Thủ đô muốn tới chỗ của chúng ta nghe giảng, đích thân hiệu trưởng Tô đã mời một giảng viên ở bên ngoài về giảng.
Một cô gái mập mạp nói, khuôn mặt vẻ đầy khó hiểu: “Thật không thể hiểu nổi, Đại học Y Thủ đô là tấm gương cho tất cả các trường Y khoa trên cả Á tộc này! Làm sao có thể chạy đến trường Đại học Y Hà Tây nhỏ xíu của chúng ta để nghe giảng chứ?”
“Thế không phải là bỏ cái gốc để lấy cái ngọn sao?”
“Ha ha, vậy thì cậu lại không hiểu rồi! Còn không phải là vì Hà Tây chúng ta có một vị thần y, sáng tạo ra một bộ kỹ thuật châm cứu thần kỳ, khiến cho tất cả những vị danh y ở Thủ đô đều ngơ ngác sao? Vậy nên mới để những thiên tài xuất sắc của Đại học Y Thủ đô đến Đại học Y Hà Tây nhỏ bé của chúng ta nghe giảng.” Một cô gái mắt híp khác đắc ý nói.
Cô gái mập mạp kia kinh ngạc hỏi: “Hà Tây của chúng ta còn có một vị thần y lợi hại như vậy sao? Là ai vậy? Giáo sư Mạc? Hay là hiệu trưởng Tô?”
Cô gái mắt híp kia tự nhiên nhìn về phía Tôn Mạc đang ngồi gần cửa sổ: “Tớ nghe một chú ở Hội Y học Hà Tây nói người đã giao Thái Thanh khí châm cho Hội y học Á tộc chính là ba của Hoa khôi của trường Đại học chúng ta, Tôn Đại Hải.”
Cô gái mập mạp kia vô cùng kinh ngạc: “Wa, hóa ra ba của hoa khôi trường chúng ta chính là thần y vang danh ở Hà Tây.”
“Tôn Mạc, sao chưa từng nghe thấy cậu nói gì về chuyện này thế?”
Tôn Mạc chỉ cười không nói gì, nụ cười có phần ngượng ngùng.
Cô có thể nói gì chứ, nói rằng kỹ thuật châm cứu thần kỳ kia không phải là do ba cô sáng tạo mà là do Trình Kiêu sáng tạo ra?
Nhớ đến Trình Kiêu, nội tâm đang bình tĩnh của Tôn Mạc bỗng dưng nổi sóng gió.
Sau chuyện lần trước xảy ra ở tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải, giữa Tôn Mạc và Lưu Tào Khang đã xuất hiện những rạn nứt.
Chuyện tình cảm một khi đã có rạn nứt thì rất dễ phát sinh những hiềm nghi.
Tôn Mạc có thể nhạy cảm nhận ra rằng Lưu Tào Khang đã có những hiềm nghi với cô.
“Đều trách tên Trình Kiêu khốn kiếp kia, nếu không phải do anh ta thì giữa mình và anh Tào Khang sẽ không đi tới bước đường như hôm nay.”
Lúc trước Tôn Mạc luôn cảm thấy Trình Kiêu là một tên vô dụng, coi thường anh. Cho dù những thành tựu trong y thuật của Trình Kiêu khiến Tôn Mạc không thể đuổi kịp nhưng trong lòng cô vẫn luôn bị mê mẩn về quyền thế và địa vị.
Cho dù Trình Kiêu có đạt được những thành tựu lớn hơn nữa trong y thuật thì trong lòng cô, anh vĩnh viễn không bao giờ có thể so sánh được với Lưu Tào Khang.
Trừ khi Trình Kiêu có quyền thế hơn hẳn Lưu Tào Khang.
Một lúc sau, giáo viên tới thông báo danh sách một số học sinh, bảo bọn họ tới phòng học tạm thời.
Đám học sinh đều hiểu đây là chuyện gì, ngay sau đó những học sinh được gọi tên bị bao quanh bởi ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của những học sinh khác.
Đương nhiên Tôn Mạc cũng có trong số đó.
Một nam sinh khá lắm mồm, hỏi nhỏ giáo viên: “Thầy Vương, lần này những thiên tài của Đại học Y Thủ đô đến chỗ của chúng ta nghe giảng thì ai sẽ phụ trách giảng bài ạ?”
“Người này nhất định có thể áp đảo được những thiên tài đó phải không ạ? Là giáo sư Mạc? Hay là hiệu trưởng Tô tự mình ra tay vậy ạ?”
Giáo viên nhìn cậu ta một cái rồi liếc nhìn cả đám học sinh đều đang dỏng tai lên nghe, mỉm cười thần bí: “Vị thần y mà hiệu trưởng Tô đích thân mời tới lần này nghe nói vô cùng lợi hại.”
“Là vị thần y nào vậy ạ? Hà Tây của chúng ta lấy đâu ra thần y chứ?” Nam sinh kia vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp.
“Đừng hỏi nhiều vậy nữa, các em sẽ biết ngay thôi.” Giáo viên kia nói xong, dẫn theo người đi về phía phòng học mới.
Ở cách đó không xa, trong phòng học Châm cứu.
Có hai thanh niên đứng ở bên ngoài phòng học, nghe một giáo viên nữ ở bên trong giảng về mối quan hệ giữa huyệt vị và cơ thể con người.
Nghe được một lát, người đeo khuyên tai to ra vẻ khinh bỉ nói: “Những kiến thức này ở chỗ chúng ta đều là những kiến thức chúng ta phải tự học, vậy mà bọn họ còn cần giáo viên dạy.”
Lục Thiên Hào lập tức nghẹn họng, không nói được gì nữa. Nhưng vẫn cảm thấy có gì không cam lòng, anh ta cố gắng lý sự: “Ai mà biết được anh ta gặp phải thứ vận may gì mà tự nhiên sáng tạo ra kỹ thuật châm cứu thần kỳ như vậy chứ! Hoặc đó có thể là thứ do anh ta nhặt được, ở một nơi nhỏ như Hà Tây thế này làm sao có thể xuất hiện một thần y xuất sắc như vậy chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất