Lục Thiên Hào đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào hố băng, cả người phát run vì lạnh. 

"A, ha ha, Thanh Thiền, ý tôi không phải nói cậu, cậu có chỗ nào giống con gái... 

Nói xong câu đó, Lục Thiên Hào đột nhiên nhìn thấy hai mắt Thượng Quan Thanh Thiền như muốn phóng ra lửa, anh ta vội vàng cười khổ, nhanh chóng biện hộ: "Không, không phải, cậu là con gái, là cô gái xinh đẹp nhất trường chúng ta. Ý của tôi là, tính cách của cậu so với đàn ông còn mạnh mẽ, quyết đoán hơn." 

Cảm thấy sắc mặt của Thượng Quan Thanh Thiền dần dịu đi, Lục Thiên Hào mới thở phào nhẹ nhõm. 

Anh ta sợ Thượng Quan Thanh Thiền không phải vì gia thế không bằng cô ta, mà ngược lại, gia thế của Lục Thiên Hào so với nhà Thượng Quan còn cao hơn một bậc. 

Nhưng Thượng Quan Thanh Thiền là hoa khôi của trường Đại học Y Thủ Đô! 

Chỉ cần cô ta hô một tiếng, chắc chắn sẽ có vô số thanh niên trong thủ đô cầm gậy gộc đến đánh chết anh ta. 

Cho dù là Lục Thiên Hào thì cũng sẽ bị giết trong vài giây. 

Đây chính là đặc quyền của người đẹp! 

Hai cậu sinh viên nhìn thấy Lục Thiên Hào ngày thường bất khả chiến bại nay lại hết cả xí quách, lập tức cười ha ha. "Trời trời, không ngờ cậu Lục cũng có lúc biết sợ!" 

Lục Thiên Hào trừng mắt nhìn hai người họ: "Tránh sang một bên, tôi đây là thương hoa tiếc ngọc!" 

"Coi như cậu thức thời!" Thượng Quan Thanh Thiền lúc này mới bỏ qua. 

Khi Trình Kiêu bước vào phòng học tạm thời, phòng học lúc này vô cùng hỗn loạn. 

Một nam sinh đang ôm ấp một nữ sinh, bên cạnh còn có những sinh viên khác đang la hét ầm ĩ. 

Trình Kiêu chợt nhớ tới ánh mắt thương cảm của chủ nhiệm Quốc dành cho mình. 

Không tồi, những sinh viên này đều là sinh viên top đầu, đều là những thiên tài. Nhưng song song với đó, phần lớn trong số họ là những học sinh chỉ thích làm theo ý mình, hơn nữa tất cả đều có gia cảnh khá giả. 

Cho nên, những sinh viên này cũng là những sinh viên khó quản nhất. 

Muốn trở thành giảng viên cho những sinh viên này, nếu không có chút thực tài, e rằng sẽ khó. 

"Ơ, bạn học này nhìn hơi lạ?" Một cậu nam sinh nhìn thấy Trình Kiêu. 

"Lạ? Lý Đồng, mắt cậu bị đui à! Rõ ràng là rất quen! Đây chẳng phải là ông chồng vô dụng của hoa khôi Tôn của trường chúng ta sao? Lần trước cậu ta có đến trường một lần, cậu quên rồi à?" Một nữ sinh mặt đầy mụn, chanh chua nói. 

Cậu nam sinh kia vỗ đùi: "Ừ nhỉ, thảo nào tôi cứ thấy quen quen, hóa ra là chồng của hoa khôi Tôn!" 

"Hoa khôi Tôn ơi, chồng cậu tới tìm cậu này!" 

Vài nữ sinh nhìn Tôn Mạc, che miệng cười nhạo. 

Đám nam sinh thì nhìn chằm chằm Trình Kiêu, ghen tị đến mức mắt sắp phun ra lửa. 

Tôn Mạc cũng nhìn Trình Kiêu, khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Anh ta tới làm gì?" 

"Đừng nói là..." 

Trong lòng Tôn Mạc có một dự cảm chẳng lành. 

Trong bữa tiệc sinh nhật của Tôn Đại Hải, cô ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của Trình Kiêu trong giới y học. 

Ngay cả phó chủ tịch Hiệp hội Y học Á tộc cũng muốn kéo anh về phe mình. Nếu hiệu trưởng Tô thật sự đi tìm sự hỗ trợ từ bên ngoài, thì người ông ta tìm có lẽ chính là 

Trình Kiều. 

Trương Nham, Chung Phi Vũ và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc. 

"Sao lại là cậu ta!" 

Mặc dù Chung Phi Vũ và Trương Nham không biết chuyện sau này của Trình Kiêu, nhưng cũng đã tận mắt chứng kiến người của Hiệp hội Y học Tần Châu đến Hà Tây thách đấu, kết quả, một mình Trình Kiêu đã nhai đầu cả nhóm người Tần Châu. 

"Cậu tới đây làm gì?" Chung Phi Vũ hơi khó hiểu, cô ta có nằm mơ cũng không ngờ được Trình Kiêu chính là giảng viên mà Tô Thanh Nham mời về. 

Lục Thiên Hào cũng sửng sốt, sau đó nhìn Trình Kiêu, nở nụ cười nham hiểm: "Ê nhóc, đúng là oan gia ngõ hẹp!" 

Trình Kiêu khẽ liếc nhìn Lục Thiên Hào, sau đó không thèm để ý đến anh ta, đứng trên bục giảng, lẳng lặng nhìn nhóm sinh viên bên dưới. 

Anh cứ như vậy, đứng trên bục giảng, nhìn mọi người, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì cả. 

Phòng học dần yên tĩnh trở lại, tất cả học sinh đều đổ dồn sự chú ý vào Trình Kiêu. 

"Thằng nhóc này là ai vậy?" 

Hầu hết sinh viên trong lớp đều không biết Trình Kiêu, nhưng chẳng mấy chốc đã có người truyền ra tin tức Trình Kiêu và Tôn Mạc đã kết hôn. 

Ngay lập tức, những sinh viên chưa biết tin này đều choáng váng! 

"Cái gì? Thẳng nhóc này là chồng của hoa khôi Tôn ấy hả? Lợi cho cậu ta quá?" 

Lập tức, tất cả học sinh đều nhìn về phía Trình Kiêu, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác thù địch. 

Tôn Mạc ở trường chính là nữ thần trong mắt rất nhiều nam sinh, nếu đối tượng kết hôn của cô ta là Lưu Tào Khang thì mọi người còn thấy công bằng. 

Nhưng đây lại là Trình Kiêu, nhiều người đều cảm thấy thật bất công. 

Tôn Mạc bình tĩnh nhìn Trình Kiêu, trong lòng cười chế nhạo: "Hừ, anh đến đây chỉ rước nhục vào thân, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!" 

Lục Thiên Hào ngồi bàn đầu, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng bàn luận của các sinh viên Đại học Y Hà Tây. 

Lục Thiên Hào cũng cười: "Ái chà, không ngờ cậu là cái đồ bám váy đàn bà, thảo nào dám lừa tiền của tôi!" 

Trình Kiêu nhìn thấy vẻ mặt đắc chí của Lục Thiên Hào, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười kỳ quái. Lục Thiên Hào chế nhạo: "Ê nhóc, cậu còn cười, lát nữa sẽ khóc cho coi!" 

Trình Kiêu vẫn không để ý tới Lục Thiên Hào, ánh mắt chậm rãi rời đi nơi khác, sau đó nhìn về phía mọi người. 

"Tôi là giảng viên của các bạn, tôi họ Trình." 

Giọng nói bình tĩnh như gió xuân, rõ ràng rành mạch, vang lên bên tai từng sinh viên. 

Mọi người đều ngây ngốc. 

Ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn Trình Kiêu, hóa đá! 

Mặc dù Tôn Mạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chính tai nghe Trình Kiêu nói, tim của cô ta vẫn đập lệch nửa nhịp. 

"Thật sự là cậu ta!" 

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần! 

Nhưng điều họ nghĩ đến đầu tiên không phải Trình Kiêu có xứng đáng là giảng viên của họ hay không mà là Trình Kiêu đang đùa với họ. 

"Nhóc con, đây là phòng học, không phải nơi để cậu quậy phá!" 

"Đúng đó, về nhà mà bám váy đàn bà, đây không phải chỗ chơi của cậu!" 

Những sinh viên không biết đến sự tích của Trình Kiêu đều cười nhạo anh. 

Nhưng Chung Phi Vũ và Trương Nham, cũng như những sinh viên tham dự hội thảo giao lưu y học giữa Tần Châu và Hà Tây lần trước, đều không lên tiếng. 

Tất cả đang nghi ngờ bởi vì họ đều biết về y thuật của Trình Kiêu, mặc dù không tin Trình Kiêu có đủ tư cách trở thành giảng viên, nhưng ít nhất họ cũng rất coi trọng y thuật của Trình Kiêu. 

Lục Thiên Hào phản ứng càng thêm kịch liệt, đứng thẳng người dậy chỉ vào Trình Kiêu, giống như phát hiện một châu lục mới, ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha, cười chết tôi mất. Này nhóc, cậu, cậu dám đến đây giả làm giảng viên!" 

"Cậu bị lừa đá vào đầu hả?" 

"À không, nếu vậy, con lừa kia chắc chắn sẽ có ý kiến, nó sẽ cho rằng làm vậy là sỉ nhục móng guốc của mình." 

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhíu mày nhìn Trình Kiêu, trong mắt có chút nghi hoặc. 

Đương nhiên, họ cũng không võ đoán như Lục Thiên Hào. Từ lúc Trình Kiêu dám đứng đây nói ra hai chữ "giảng viên" thì đã chứng minh thân phận của anh rồi. 

Ai rảnh rỗi đến độ tự dưng chạy ra ngoài giả làm giảng viên! Làm vậy thì có lợi ích gì? 

Đáng tiếc là hầu hết sinh viên đều bị định kiến đó chi phối, thấy Trình Kiêu còn trẻ như vậy, trong lòng họ đã phán định Trình Kiêu là đang nói hươu nói vượn. "Trật tự, còn ra thể thống gì nữa!" 

Hiệu trưởng Tô Thanh Nham đã sớm đoán trước sẽ có cảnh tượng này, nên vẫn luôn đứng bên ngoài. 

Nghe thấy các sinh viên chế giễu Trình Kiêu thì không nhịn được nữa. 

Trình Kiều là khách quý ông ta mời đến, lỡ như đám sinh viên không biết trời cao đất dày này làm anh nổi giận bỏ đi, ông ta biết tìm người thay thế ở đâu? 

eyJpdiI6IkxFXC9uaVlhSzJNdVNJVFl5UEpjMVpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkdYQkFFSmVkTkErMDlPQTJ6VUF4aDFET2MyTXFsR1A0WEFQKzZXSWdqSlNIck9xME9HYitwUmpoSm1kV0JrNkx5V0RTM0hJYjNWRUt2VW9ocTV3bTk4RHJMN0JheEF4T3dhWGlLNUhWMENmdThKakVDdFJZZUNnMXRYUHNBSXlRS1NiXC9SV3B6bElyXC96ZFZCa2VEWklwZDVWN0pESjZSS0pZc2RqR0VTTzFkT0hYVWExUFBCSUticDdqZSs2aThqdHM4ZnVWbEhuVXpsQ2ZKQUdmcEY3TktUMHdiOEErXC9YcVRacHVRenNOVFU9IiwibWFjIjoiZTg4MjQzZDhiY2Q0YzRmNzk3NzRjMzRkYTBkZTUxODc1NTg0OTI3MjY5YTc4MDJhNmExY2RiMmM1MzRiMDk3NiJ9
eyJpdiI6Imdpc0UrS3YwaHpmTHlTS2szYlBJenc9PSIsInZhbHVlIjoieG1RXC9ubVJ1ZEFwdlN5SDBFMmRqeEY0WWpBQXF3OVJEdmNpcHhpY0tFT1ZCVTJUNHFpQk5OWGM2eGlyczFhQnVtcWhhdXl3MzRZSEU5Ulg1K21ZTnhWeUY2R0hKZ1ZhSXB3bWE4NWNOSWkxalwvbW9xcENsbThNTWd3M1hqbGE2YXplUlJzWFdTZ2tzVTZLY2loaVBuYUVNV1hkVTBUMktlXC9BbHNFRitMS0R4V215XC9cL2JXeE1OTnNjM0hadWFJSkxvNEloZXFob1NDNXJwMTJOdThNNzlKQ0ZHRXoraHlidnVxakRHbDZoZFBsVERFdnQ0VWdxd1wvRmZxaHorbmpYM09WWmFJN21lV2ZcL0pFanVyUitMajhHQk5VSmFwVHpDMFZCSU1JRWVST0xIS1NSMDg5MGJxN242XC9uNXl3SGYrVFBXTmJ6QTE1NWFMUTlUWHVjYzdLK2RBdjRCcTFXcVwvVHNFdGNUMll2eDVMQXBqck9hYWdWRUNLaW53NytKSmRMcEFTcjN6bDUzWG8yMU9XVDV1UDZqZW5OSHdwTVBKWjhNV2lyTmVVZlZUUXpIUlQ4cFZkM0hCNFwvVWNSVlV1eHJsT1VNUGNISXRWc1Zmb2FUbzBLXC9EYjZ2Q2dSYSt1MVFPWGdTSmpFMFVEb3ZJOStCXC9cLzNcL0NXY09DemkrZHJyOHhJUURTMEFBNGtIbG5PaEFjUUtuYkJwTHFYNmRPY1ozOU4xM3oxaGNwWU09IiwibWFjIjoiZjYxMmU0MDFhZDNhNjc1YTgwZDYzODRjYzU0MjViYWI1YWQ1MDRmZGM1ZDFkYjYyYTdjODFiZTdmNzQ3NDFhNSJ9

"Nếu ai không muốn nghe thì lập tức ra ngoài!" Tô Thanh Nham nghiêm khắc quát lên.

Ads
';
Advertisement