Các sinh viên sợ hết hồn, hiếm khi họ thấy hiệu trưởng Tô giận đến mức này.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là Trình Kiêu thật sự là giảng viên được Tô Thanh Nham mời đến.
"Thật không ngờ, hiệu trưởng Tô lại mời tên nhóc này về làm giảng viên!"
"Có nằm mơ tôi cũng không ngờ, tôi dám chắc là cả lớp cũng không ngờ tới! Tên nhóc này chắc chắn là dựa hơi hiệu trưởng Tô nên ông ấy mới mời cậu ta về làm giảng viên cho một dịp quan trọng như này, cậu ta cũng không sợ bị cười chết sao?"
Mặc dù sinh viên trong lớp đều sợ hiệu trưởng Tô nhưng dù sao họ cũng đã là người lớn, sẽ có chính kiến riêng.
Dù có sợ hiệu trưởng Tô nổi giận, nhưng họ không dễ dàng thỏa hiệp.
"Hiệu trưởng Tô, thầy nói cậu ta là giảng viên thầy mời về, nhưng theo như chúng em biết, cậu ta chỉ là sinh viên của Học viện Điện ảnh và Truyền hình, không biết gì về y học, hôm nay là một dịp quan trọng, thầy để cho cậu ta làm giảng viên, lỡ như làm hỏng chuyện, đến lúc đó mặt mũi của toàn bộ sinh viên Đại học Y Hà Tây biết ném đi đâu!"
"Chúng em tuyệt đối không đồng ý."
"Trừ khi thầy để cậu ta chứng minh ngay tại chỗ rằng cậu ta có đủ năng lực làm giảng viên của chúng em!"
Một nam sinh đến từ Đại học Y Hà Tây đứng lên, nói lời chính nghĩa.
Nam sinh này cũng có chút uy tín trong trường, anh ta vừa ra mặt nghi ngờ hiệu trưởng Tô, lập tức có rất nhiều sinh viên đứng lên phụ họa.
"Đúng vậy, hiệu trưởng Tô, cậu ta muốn làm giảng viên của chúng em, vậy chứng minh y thuật của mình trước đã!"
"Để một người không biết gì về y thuật làm giảng viên của chúng em, chúng em không phục!"
"Đúng vậy, chúng em không phục! Nhìn cậu ta như vậy, sợ rằng đến bằng bác sĩ cũng không có!"
Lục Thiên Hào nhìn thấy nhóm sinh viên Đại học Y Hà Tây ai nấy đều phẫn nộ, thì mặt cười vui vẻ.
"Ha ha, thấy không nhóc, không cần tôi ra mặt, đã có người đứng ra vạch trần cậu rồi!"
Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền bình tĩnh nhìn Trình Kiêu, tuy rằng lúc này Trình Kiêu phải chịu ấm ức, không khác gì ngàn người chỉ trích, nhưng người ta không nhìn ra chút gì lo lắng trên mặt Trình Kiêu.
"Hừ, thằng nhóc này, rốt cuộc là có bản lĩnh hay là đang ra vẻ ta đây?" Sở Minh Thành trong lòng chế nhạo.
Thượng Quan Thanh Thiền trong lòng hơi khinh bỉ: "Ở một nơi nhỏ bé như Hà Tây, ai có thể sáng tạo ra thuật châm cứu thần kỳ như vậy? Cho dù tên nhóc này thực sự có tài nhưng xét về mặt tuổi tác cũng không thể quá giỏi được!"
"Rõ là Đại học Y Hà Tây, mà lại tìm một người trẻ tuổi đến làm giảng viên, đúng là ẩu quá!"
Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền không phách lối như Lục Thiên Hào, gia cảnh của họ xuất chúng, nhưng dù sao ở Hà Tây cũng chỉ là khách, không đến thời điểm quan trọng, họ cũng không tiện chủ động đứng ra nghi ngờ Trình Kiêu.
Tô Thanh Nham nhìn nhóm sinh viên, những người này đều là sinh viên giỏi mà ông ta tự hào nhất, nhưng bây giờ lại là những sinh viên kiêu ngạo nhất, đang ở đó nghi ngờ quyết định của ông ta.
Tô Thanh Nham rất thất vọng, nhưng cũng không có cách nào.
"Thần y Trình, tôi xin lỗi, tôi không ngờ những đứa trẻ này ngay cả lời của tôi cũng không tin! Chuyện đã đến nước này, cho dù tôi có đàn áp thì chúng vẫn nghi ngờ cậu, trong lòng vẫn không phục, hay là bây giờ cậu thể hiện kỹ năng, khiến chúng tin rằng y thuật của cậu là vô song!" Tô Thanh Nham áy náy nói.
Một nam sinh bên dưới hét lên: "Đúng vậy, nếu cậu thật sự có bản lĩnh, thì thể hiện ngay tại đây đi, để chúng tôi xem thử xem!"
"Đúng đúng, có bản lĩnh thì thể hiện xem nào, nếu thật sự không có thì nói nhiều cũng vô ích. Tôi sẽ không bao giờ để một người như vậy làm giảng viên của mình!"
Tôn Mạc chế nhạo, trong lòng thầm tự đắc: "Trình Kiêu, tôi đã nói rồi, là anh tự rước nhục vào thân!"
Trình Kiêu nhìn mọi người, bình tĩnh nói: "Mọi người muốn tôi chứng minh bằng cách nào?"
Một đám sinh viên trố mắt nhìn nhau, chụm đầu bàn tán.
Cuối cùng, Trương Nham đứng lên, nghiêm mặt nói: "Như vậy đi, cậu đến xem bệnh tại chỗ cho mọi người!"
"Có câu cứ mười người thì chín người có bệnh, còn một người thì sức khỏe kém. Chỉ cần có thể nêu đúng tên bệnh, cậu sẽ đủ tư cách làm giảng viên của chúng tôi!" "Đúng vậy, xem bệnh tại chỗ đi!"
Hiệu trưởng Tô trừng mắt nhìn đám sinh viên, quát lên: "Vớ vẩn! Các em khỏe mạnh ngồi đây, không có trang thiết bị gì, bảo thần y Trình xem bệnh tại chỗ kiểu gì? Rõ ràng là đang gây khó dễ cho người ta!"
Trương Nham cười nói: "Hiệu trưởng Tô, lúc trước thần y đánh bại cả đám người Tần Châu, không ai nhìn thấy, nhưng em đã có mặt ở đó. Thần y Trình chỉ cần nhìn một cái đã kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, đến em còn thấy sốc!"
"Bây giờ nói cái gì mà cần trang thiết bị, chẳng lẽ y thuật mà Thần y Trình thể hiện ở hội thảo giao lưu y học Hà Tây - Tần Châu là giả sao?"
Chung Phi Vũ liếc nhìn Trương Nham, hơi bất mãn với anh ta, rõ ràng anh ta có ý nhắm vào Trình Kiêu.
Về phần các sinh viên khác, họ đều không biết Trình Kiêu đã tham gia hội thảo giao lưu y học Tần Châu - Hà Tây, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh một mình Trình Kiêu đánh bại đám người Tần Châu. Ngay lập tức, tất cả đều dò hỏi về những gì đã xảy ra lúc đó.
Khi biết được Trình Kiêu nhìn một cái thì lập tức kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, nhiều sinh viên cười ồ lên, cho rằng Trình Kiêu là tên lừa đảo, chắc chắn đã thông
ồ đồng với bệnh nhân từ trước.
"Nếu thần y Trình nhìn một cái đã chẩn đoán ra bệnh ung thư gan, vậy giờ xem bệnh tại chỗ cho chúng tôi, chẳng phải quá dễ sao!"
"Hiệu trưởng Tô, thầy còn do dự gì nữa? Thần y Trình bắt đầu xem bệnh đi chứ?"
Một nhóm sinh viên nhìn Trình Kiêu, cười chế nhạo, dường như đã đi đến kết luận Trình Kiêu đang tự bêu xấu bản thân.
Lục Thiên Hào khinh thường, cười nói: "Nhìn qua là biết ung thư gan, trời trời! Loại y thuật này lần đầu tôi nghe đấy, hôm nay nhất định phải học hỏi mới được!"
"Ê nhóc, tuyệt kỹ nhìn qua là biết ung thư gan, thể hiện chút xem nào!"
Lục Thiên Hào khinh thường, cười chế nhạo.
"Chuyện này..." Tô Thanh Nham lúng túng, ban đầu Trình Kiêu nhìn qua là nhận ra bệnh ung thư gan, tuy rằng ông ta biết Trình Kiêu không làm trò gian dối, nhưng nói thật, đến ông ta cũng cảm thấy nghi ngờ.
Ung thư gan giai đoạn đầu rất khó phát hiện, dù cho có máy móc tân tiến đến đâu đi chăng nữa, thế mà Trình Kiêu lại lập tức kết luận bệnh nhân bị ung thư gan, sự việc này đã lật đổ thường thức về y học, cho dù là ai cũng không thể nào quên được.
Trình Kiêu dường như nhìn ra sự lúng túng của hiệu trưởng Tô, nhẹ nhàng nói: "Không sao, tôi đồng ý với yêu cầu của họ."
Lục Thiên Hào nhất thời đắc ý: "Nhóc con, cậu đúng là rất giỏi chống đỡ! Lát nữa không nhìn ra được gì thì đừng có mà nói bậy nha!"
Phần lớn sinh viên trong phòng cũng nhìn Trình Kiêu với tâm thế cười trên sự đau khổ của người khác, chờ Trình Kiêu bị cười nhạo.
Trình Kiêu không để ý, bước xuống bục giảng, liếc nhìn nữ sinh thấp bé ở bàn học phía bên trái, trên mặt có nhiều vết nám.
Trình Kiêu mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng nói: "Mặt nhiều vết nám, thân thể suy nhược, tụ huyết nhiều chỗ, chú ý khai thông."
Cô gái nọ giật mình, mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm như muỗi kêu: "Giảng viên, vậy có biện pháp gì để khai thông không?"
Trình Kiêu đi tới trước mặt cô ta, cầm cây bút trên bàn, viết đơn thuốc vào sổ tay.
"Dựa theo đơn thuốc và liều lượng ghi trên này, mỗi ngày ba lần, năm ngày sau sẽ thấy hiệu quả!"
Nữ sinh như nhặt được kho báu, mừng rỡ cầm đơn thuốc của Trình Kiêu lên nghiên cứu.
"Da mặt đỏ, kinh mạch rối loạn, nội nhiệt nặng, bệnh trĩ dẫn đến chảy máu!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất