“Ha ha..” Đám sinh viên phá lên cười. 

Nam sinh kia ngượng ngùng, cúi đầu lắp bắp: “Đâu, đâu có!” 

Nhưng giọng cậu ta còn nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu. 

Trình Kiêu mặc kệ, cầm giấy bút trên bàn lên bắt đầu viết đơn thuốc. 

“Là sinh viên đại học y, chẳng lẽ cậu lại không biết nguy cơ của việc giấu giếm bệnh tật, không muốn trị liệu sao?” 

Trình Kiêu viết xong đơn thuốc thì hờ hững nói: “Một ngày ba lần, sắc với nước ấm, trong ba ngày sẽ có hiệu quả!” 

Nam sinh mặt mày rạng rỡ, vội vàng cầm đơn thuốc lên, nghiêm túc nhìn nó. 

Trình Kiêu tiếp tục đi về phía trước, đây là một nữ sinh đang nhìn anh với vẻ mặt kiêu ngạo. 

“Vừa nóng vừa lạnh, kinh không đều, cùng bệnh với nữ sinh lúc trước.” 

Vẻ kiêu ngạo trên mặt nữ sinh lập tức biến mất, cô ta kinh ngạc nhìn Trình Kiêu. 

Mặc dù những người này không thừa nhận bệnh tình của mình, nhưng biểu hiện trên mặt đã phản bội họ, chứng minh chẩn đoán của Trình Kiều là chính xác. 

Vẻ khinh thường và kiêu ngạo trên khuôn mặt của các sinh viên dần biến mất. Thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, hiện giờ có hơn năm mươi người, không biết Trình Kiêu có thể xem đúng cho bao nhiêu người. 

Trình Kiêu vừa đi vừa nói: “Cô, con ngươi hơi vàng, môi trên màu đen, đây là dấu hiệu của bệnh gan!” 

“Cậu gầy gò ốm yếu, hệ tiêu hoá không tốt!” 

“Cậu thì không cần phải khám, bệnh béo phì!” 

Trình Kiêu đi hết một vòng từ trái sang phải, lần lượt chỉ ra các bệnh của sinh viên, thậm chí một số bệnh ẩn mà họ chưa phát hiện cũng được anh chỉ ra. 

Không chỉ vậy, Trình Kiêu còn dựa theo bệnh tình của mỗi người mà điều trị tại chỗ. 

Bây giờ, các sinh viên đều nhìn anh với vẻ kinh ngạc và sùng bái. 

Ánh 

mắt họ bắt đầu di chuyển theo động tác của Trình Kiêu, mỗi khi anh chỉ ra bệnh tình của sinh viên nào đều khiến đám đông xôn xao. 

Đây là những sinh viên hàng đầu của các trường đại học y khoa, tài năng của họ cũng khá ổn, thậm chí còn cao hơn nhiều so với một số lang băm ngoài xã hội. 

Vậy nên sau khi Trình Kiêu đưa ra phương án điều trị, họ cũng sẽ bàn bạc với nhau để thảo luận về tính khả thi của phương án điều trị này. 

Đương nhiên, phương án điều trị Trình Kiêu đưa ra tốt hơn rất nhiều so với các kỹ năng y học hiện tại trên trái đất, những sinh viên thiên tài này phát hiện, họ chưa từng được học điều này. 

Tuy nhiên, đều là sinh viên thiên tài của đại học y, sau khi thảo luận một chút, họ đã phát hiện ra điểm lợi hại và điều kỳ diệu trong kế hoạch điều trị của Trình Kiêu. 

Bỗng dưng, sự ngạc nhiên, cảm thán, ngợi khen, vui mừng rộ lên trong khắp lớp học. 

Cho đến khi Trình Kiêu tới chỗ một nam sinh mặt mọc đầy mụn sinh lý, giúp cậu giải quyết vấn đề rối loạn nội tiết thì gần như tất cả hơn năm mươi sinh viên trong lớp đều đã được anh khám cho toàn bộ. 

Tuy nhiên, Trình Kiêu chừa lại sáu sinh viên đến từ Thủ Đô không khám, đương nhiên còn có cả Tôn Mạc. 

Đối với nơi Thủ Đô này, dù là kiếp trước hay kiếp này, Trình Kiêu đều không có ấn tượng tốt. 

Tô Thanh Nham kính phục, không nhịn được cười ra tiếng: “Thật sự cao minh, vô cùng cao minh!” 

“Tài năng của Trình Thần Y thông thần, thật sự khiến cho mọi người được mở mang tầm mắt!” 

“Thầy Trình, chúng em phục rồi!” Nam sinh đầu tiên đứng ra chất vấn Trình Kiêu lập tức chủ động đứng ra, cúi đầu khâm phục. “Đúng, thầy Trình quá lợi hại, chúng em phục rồi!” 

“Phục!” 

Trương Nham cũng mang vẻ mặt kinh hãi cảm thán, hơn năm mươi người trong lớp học đều được Trình Kiêu chẩn đoán đúng. 

Độ khó lớn nhường nào, Trương Nham biết rõ hơn ai hết. 

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chung Phi Vũ còn hơi đỏ, cô cũng mắc bệnh đau bụng kinh do tử cung lạnh, sau khi cầm phương án điều trị Trình Kiêu đưa, cô lập tức nhìn ra điểm cao minh trong đó. 

Không ngờ những vị thuốc thông thường còn có thể được kết hợp như này! 

Cô cũng phục Trình Kiêu sát đất. 

Nét mặt Tôn Mạc hơi âm trầm, khi Trình Kiêu tới chỗ cô ta, trong lòng cô ta chống cự theo bản năng, sợ Trình Kiêu chẩn đoán ra bệnh của mình ngay tại đây. 

Nhưng điều khiến cô ta không ngờ tới là khi đến lượt mình, Trình Kiêu lại đi lướt qua. 

“Mình bị phớt lờ ư?” 

Người phụ nữ có tính cách mạnh mẽ như Tôn Mạc thực sự không thể chấp nhận được. 

Phụ nữ đôi khi là tổng hòa của những mâu thuẫn, điều này được phản ánh một cách hoàn hảo ở Tôn Mạc. Cô ta vừa không muốn Trình Kiêu chẩn đoán cho mình, nhưng khi anh đi lướt qua cô ta thì cô ta lại có cảm giác bị phớt lờ. 

“Tôi không phục!” 

Khi mọi người đều tỏ ra khâm phục Trình Kiêu thì Lục Thiên Hào lại lớn tiếng cất lời không đúng lúc. 

Sau đó Lục Thiên Hào đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người với vẻ mỉa mai, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trình Kiêu. 

Phòng học lập tức trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào Lục Thiên Hào. 

“Người của đại học y Hà Tây đúng là không biết xấu hổ, còn phối hợp với cậu để diễn ra vở kịch này nữa!” 

“Tôi đã nói từ lâu rồi, nơi nhỏ bé này của các người làm sao lại xuất hiện thần y được? Thì ra thần y mà các người nói đều tốt nghiệp từ học viện điện ảnh và truyền hình!” 

Câu nói này khá độc miệng. 

Hơn nữa, câu này của Lục Thiên Hào không chỉ nhằm vào một mình Trình Kiêu mà còn mắng người của cả giới y học Hà Tây. 

“Mẹ kiếp! Mày nói linh tinh gì thế hả!” 

“Ngậm máu phun người! Tới từ Thủ Đô thì ghê gớm lắm à, dựa vào đâu mà cậu coi thường Hà Tây chúng tôi?” 

“Vừa nãy thầy Trình dựa vào khả năng của mình để chẩn đoán bệnh cho mọi người, đồng thời đưa ra phương án trị liệu, cậu đừng có mà vu khống thầy ấy!” 

Tất cả sinh viên Hà Tây đều giận dữ trừng mắt nhìn Lục Thiên Hào, đến mấy sinh viên đại học y của Thủ Đô cũng bị họ coi như kẻ thù. 

Lần này đến Tô Thanh Nham cũng hơi tức giận, ông ta sầm mặt nhìn Lục Thiên Hào, không ngăn các sinh viên chất vấn anh ta. 

Lời này của Lục Thiên Hào thực sự khiến người khác quá tức giận. 

Lục Thiên Hào khiến mọi người đều bất bình căm tức, nhưng chẳng hề tự giác, anh ta vẫn nhìn mọi người bằng ánh mắt khinh bỉ, chế nhạo nói: “Nếu các người không đóng kịch thì sao tên này lại không chuẩn đoán cho sáu người chúng tôi?” 

Đây là sự tự tin của Lục Thiên Hào. 

Hành động vô tình của Trình Kiêu đã khiến Lục Thiên Hào hiểu lầm. 

Lần này, các sinh viên Hà Tây cũng khó hiểu. 

Đầu tiên, chắc chắn là họ không thông đồng với Trình Kiêu, nhưng vì sao Trình Kiêu lại bỏ qua sáu người đến từ Thủ Đô nhỉ? 

Họ thực sự không hiểu. 

Lục Thiên Hào nhìn thấy vẻ mặt suy tư của các sinh viên Hà Tây thì cho rằng mình đã nói đúng điểm chột dạ của mình, càng thêm đắc ý. 

“Không còn gì để nói rồi đúng không? Nếu muốn tôi tin các cậu không diễn trò thì cậu chẩn đoán cho tôi đi. Nếu cậu nói đúng thì tôi sẽ tin cậu!” 

Lục Thiên Hào ngẩng đầu lên và tỏ vẻ kiêu ngạo. 

Sở Minh Thành và Thượng Quan Thanh Thiền nhìn nhau gật đầu, xem ra ngay cả hai người họ cũng nghi ngờ. 

Trình Kiêu hờ hững nhìn Lục Thiên Hào, vẻ mặt hơi kỳ lạ: “Thật sự muốn tôi nói à?” 

“Nhiều lời! Sợ là cậu không nói ra được thôi!” Lục Thiên Hào cười khẩy. 

Tô Thanh Nham và các sinh viên Hà Tây đều nhìn Trình Kiêu. Cách tốt nhất để khiến sáu sinh viên đến từ Thủ Đô này tín phục là Trình Kiêu chẩn ra cho Lục Thiên Hào tại chỗ. 

Vì vậy họ cũng mong chờ Trình Kiêu có thể khiến mấy người tới từ Thủ Đô này tâm phục khẩu phục. 

Trình Kiêu liếc nhìn anh ta, giọng điệu mang theo chút cười nhạo, anh dửng dưng nói: “Cậu, eo mỏi lưng đau, tay chân và tim đều nóng, chóng mặt ù tai, thân hình gầy gò!

“Đây là bệnh suy thận!” 

Phut! 

Ha ha ha... 

Sau một giây im lặng, cả lớp học phá lên cười! 

eyJpdiI6Ill2TDNDU2ZFZlhkXC91R252TUZXMDNBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndtWHpyaGliRnFoRkt2VGdzNyswZE1xSkE5azNDS1hZd1FGcjlOWkhcL0JVS2wrWHNkTitFQTRLSTEwdUd1aTBTZXZSR3lKcHVsZngzT0twXC96b1FKa2NNQlhYNnNtcTlkWTZkTUJsZU5ZS2k2Zm5OTmlwcERLcXh6YmpaVWhrdENlZ0ZLQXNiRFFPNlRueDJiNGVsM0xzSkU1dnowclJVaWIxQ0ZLcDZZZ25lK2ZQbjZwd3k2TExtU1h2YUt1cVwvSU1wOFVHcXp1NktYOExOcmNFQ3BCTFgwaER6THRvbVR2bXVTQUlic1RMOEdmRUs3bzkxYlR5dTZCbnMwSjlBSytzZTdcL3VXQ2Q1MCtKM1pESVdnS3NuZz09IiwibWFjIjoiYTU4MGQ4NDgxZTU1MGUyZWE5MWNhZDc3NTlmMzEyNzJiZGEyZDVmZWUzNzE1MzBjMDUxN2I5ZDM1NzRmZjMyMiJ9
eyJpdiI6IjdLZzhEY1ZpQWZNV05KSThGZTBIR1E9PSIsInZhbHVlIjoibk5mOFR1Qzk3RXVzUEFXVGRqTWtmUnpWZVhpS0dhWU9hTXRlc01rK0Rzb0FrdDB5OStyeXJ5TjZza2R3c21JeEJtVUtcLzhNTlNmRmlweDRFbmZIdElYSnlCVGp1QkRyTmdaRk00ZVZZMW45RGNBZ0xPZ2tRSEdGdm9CUFdUaEdlalJRZ044dlByZFdFYTlscGxabUorWjBmamtGUDhpRHFOUkVFaXBzMlpvTVwvc3RreTNyZGhKNFVEOEdYcHQyQW9WZkg1RHdKRUU4dFZNNlpmMEEzeTRUSzlxWkltXC95bkpodzJoMGYrVnYrNWNheTBTZDR5UENaejFvc2YyNmJHWCIsIm1hYyI6IjI4MTEyZmMzNzA1NTEwZDBiOGZkZDRlMjMzNmY5NDMzN2ZjNWFjYmY5ZWVhZDFmOGRlMmE0NjMxZjJjNDBlNzUifQ==

“Lần này thì hay rồi, cái danh cậu chủ nhà giàu suy thận chắc chắn sẽ truyền khắp Hà Tây.”

Ads
';
Advertisement