Vẻ mặt Sở Minh Thành hơi gượng gạo, anh ta nhìn Lục Thiên Hào đang mặt mũi đỏ bừng mà thấy hơi tội nghiệp. 

Đồng thời, Sở Minh Thành cũng bị tài năng y học của Trình Kiều làm cho kinh ngạc. 

Là bạn thân của Lục Thiên Hào, người khác không biết nhưng Sở Minh Thành biết rõ, đời sống cá nhân của cậu chủ Lục Giang Nam này phóng túng đến mức nào. 

Chưa nói đến những nữ sinh hoa si trong trường, đến cả những người mẫu hay ngôi sao nhỏ tuyến hai tuyến ba ở ngoài, về cơ bản mỗi tuần cậu chủ Lục này cũng sẽ thay đổi một lần. 

Vì vậy Sở Minh Thành rất tin tưởng chẩn đoán của Trình Kiêu. 

Mặt Thượng Quan Thanh Thiền thoáng hồng, là sinh viên của đại học y Thủ Đô, là mầm mống thiên tài tương lai của giới y học Á tộc mà lại có một tên cặn bã thế này, cô ta cũng cảm thấy mất hết mặt mũi. 

“Lục Thiên Hào, cậu làm mất hết mặt mũi của Hà Tây rồi!” 

“E là từ nay về sau cái danh cậu chủ suy thận của cậu sẽ nhanh chóng truyền khắp giới y học của Á tộc mất!” 

Nghe thấy người đẹp Thượng Quan Thanh Thiền nói câu cậu chủ suy thận, dù da mặt Lục Thiên Hào dày đến mức nào thì lúc này cũng không khỏi nóng lên. 

Cảm nhận được ánh mắt hả hê của những nam sinh xung quanh, còn có ánh mắt ghét bỏ của các nữ sinh, Lục Thiên Hào bùng nổ. 

“Mày nói linh tinh!” 

“Cậu chủ tao đây thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, sao có thể suy thận được?!” 

Trong lòng Lục Thiên Hào biết rõ, đã đến nước này rồi, muốn giữ thanh danh của mình thì chỉ có thể giở trò vô lại. 

Trình Kiêu nhẹ giọng bảo: “Muốn xác minh xem cậu có suy thận không rất đơn giản. Cậu có muốn thử không?” 

Lục Thiên Hào không dám nhìn thẳng vào mắt Trình Kiêu, nói lấp lửng: “Tôi không tin cậu đâu, chắc chắn là cậu đã làm gì tôi trong lúc tôi không để ý rồi.” 

Các sinh viên của Trình Kiêu lập tức trào phúng: “Ồ, không ngờ các thiên tài của Thủ Đô lại nhát gan đến vậy!” 

“Lá gan thế này sao học y được chứ? Lỡ sau này sợ máu ngất xỉu thì sao?” 

“Hừ, chỉ có chút năng lực này mà vừa nãy còn dám coi thường giới y học của Hà Tây chúng ta. 

“Thiên tài của đại học y Thủ Đô cũng chỉ thế thôi!” 

Đám sinh viên của Hà Tây nắm bắt cơ hội tấn công đám Lục Thiên Hào không còn manh giáp. 

Mặt Lục Thiên Hào đỏ bừng, không nói nên lời. Dù thế nào anh ta cũng sẽ không để Trình Kiêu đích thân kiểm tra cho mình, dù bị coi là nhát gan hay giở trò vô lại thì cũng vẫn hơn là cậu chủ suy thận! 

Nếu mang danh cậu chủ suy thận thì không chỉ danh tiếng của anh ta bị huỷ hoại, mà đến nhà họ Lục ở Giang Nam cũng sẽ mất sạch mặt mũi. Lỡ như truyền đến tai ba anh ta, khi về anh ta không bị đánh gãy chân mới lạ! 

Thượng Quan Thanh Thiền lạnh lùng lườm Lục Thiên Hào và Sở Minh Thành, khuôn mặt như sương giá, cô ta hạ thấp giọng bảo: “Lúc đầu thì hai người bị bắt vào phòng bảo vệ, bây giờ lại làm mất hết mặt mũi của đại học y Thủ Đô, hôm nay các người phải cho tôi một lời giải thích đấy!” 

Vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt Lục Thiên Hào, anh ta đổ mọi tội lỗi cho Trình Kiêu: “Thanh Thiền, không thể trách chúng tôi được! Đều là do tên này, tôi nhất định sẽ không tha cho cậu ta đâu!” 

Trong lòng Lục Thiên Hào đã hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội trả thù Trình Kiêu. 

Vẻ mặt Sở Minh Thành lãnh đạm, anh ta không nói gì nhưng lại lườm Lục Thiên Hào một cách hung tợn. 

Những chuyện ngu xuẩn này đều do một mình Lục Thiên Hào làm, không liên quan gì đến Sở Minh Thành, nhưng vì Sở Minh Thành chơi cùng anh ta nên cũng bị liên luỵ. 

Lục Thiên Hào nhìn ánh mắt phẫn hận của Sở Minh Thành thì áy náy nói: “Cậu Sở, chuyện này cũng không thể trách tôi được! Thằng này quá gian giảo, cậu mau nghĩ cách cứu vãn tình hình đi!” 

Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu trên bục giảng, trong mắt thoáng qua vẻ âm trầm: “Yên tâm, tôi sẽ không khiến cậu ta sỉ nhục chúng ta đâu!” 

Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu rồi chợt nói: “Y thuật của thầy Trình đúng là cao minh khiến người khác phải khâm phục.” 

“Vừa khéo tôi lại đang gặp phải một vài bệnh khó chữa, suy nghĩ rất lâu cũng chưa nghĩ ra cách điều trị, không biết thầy Trình có thể giải đáp thắc mắc cho tôi được không?” 

Lục Thiên Hào nghe thế, trên mặt chợt tỏ vẻ vui mừng khôn xiết: “Cậu Sở chuẩn bị ra tay rồi!” 

Thượng Quan Thanh Thiền cũng hơi ngạc nhiên nhìn Sở Minh Thành. Sở Minh Thành có thành tích rất tốt ở đại học y Thủ Đô, nhưng là người rất khiêm tốn, vẫn luôn không thể hiện. 

Nhưng Thượng Quan Thanh Thiền không hề nghi ngờ khả năng y thuật của Sở Minh Thành. 

Vì Sở Minh Thành chẳng những là thiên tài của đại học y Thủ Đô, mà ba anh ta Sở Vân Hoa còn là quán quân Đại hội Y vương Thượng giới với biệt danh Y vương! 

Mà danh hiệu Y vương của Sở Vân Hoa lại do cướp về từ tay Thượng Quan Dược Thạch ba của Thượng Quan Thanh Thiền. 

Vì vậy Thượng Quan Thanh Thiền biết rõ tài y học của Sở Minh Thành hơn ai hết. 

“Nếu Sở Minh Thành muốn ra tay thì tôi có thể nhân cơ hội này xem cậu ta học được bao nhiêu điều từ Sở Vân Hoa!” 

“Nếu đến Sở Minh Thành cũng thua tên này thì chứng tỏ cậu ra thật sự có tài đấy!” 

Chung Phi Vũ nhìn Sở Minh Thành, cô ta cũng tìm hiểu về thiên tài của đại học y Thủ Đô, cô ta biết tuy danh tiếng của Sở Minh Thành không mấy hiển hách nhưng tài năng thật sự thì lại có thể lọt vào top 3. 

Thậm chí có người đoán Sở Minh Thành mới là thiên tài lợi hại nhất đại học y Thủ Đô. 

Nếu để anh ta ra đề thì cả Á tộc cũng chẳng ai dám nói có thể trả lời được tất cả. 

Chung Phi Vũ thầm đoán hẳn là Trình Kiêu sẽ không đồng ý với lời thách đấu của anh ta. 

Vẻ mặt Tôn Mạc lạnh nhạt, trong lòng thì thầm cười nhạo: “Trình Kiêu, sự ngông cuồng tự đại của anh đã đắc tội toàn bộ người của đại học y Thủ Đô rồi.” 

“Như vậy. cho dù y thuật của anh có thần thông đến mấy thì sau này cũng vẫn chẳng tiến bộ được.” 

Người phụ nữ như Tôn Mạc, trời sinh cô ta đã có mắt nhìn của chính trị, dường như trong mắt cô ta chỉ nhìn thấy lợi ích. 

Tô Thanh Nham muốn giải vây cho Trình Kiêu: “Trình Thần Y, không còn sớm nữa, cũng sắp tan lớp rồi, hay là cậu chính thức giảng đi!” 

Lục Thiên Hào lập tức lớn tiếng chế nhạo: “Sao? Sợ à? Chẳng phải vừa nãy lợi hại lắm ư? Sao bây giờ đến trả lời vài câu cũng không dám thế?" Trình Kiêu mặc kệ Lục Thiên Hào, chỉ thản nhiên liếc nhìn Sở Minh Thành, hờ hững cất lời: “Nói đi!” 

Vẻ mặt Sở Minh Thành bình tĩnh, nhưng trong mắt lại thoáng qua vẻ giễu cợt không dễ phát hiện. 

Giọng anh ta lanh lảnh, rõ ràng: “Nếu một bệnh nhân bị đỉa kháng axit chui vào bụng, đỉa bám vào thành dạ dày đau không chịu nổi thì phải làm sao?” 

Nghe câu hỏi này, tất cả mọi người đều rơi vào trầm tư, ngay cả Tô Thanh Nham cũng không ngoại lệ. 

Cho dù người bình thường cũng biết là axit trong dạ dày có thể giết chết rất nhiều sinh vật, trong đó có cả nhiều loại vi khuẩn. 

Theo lý mà nói đỉa vào dạ dày sẽ bị axit trong dạ dày giết chết. Nhưng Sở Minh Thành lại nói là đỉa kháng axit. 

Tức là những con đỉa này không bị axit trong dạ dày giết chết. 

Nếu đỉa không thể bị tiêu diệt bởi axit trong dạ dày, nó sẽ bám vào thành dạ dày của bệnh nhân và hút máu. 

Nếu phẫu thuật thì e là cửu tử nhất sinh. 

“Câu hỏi này thực sự hóc búa.” 

Rất nhiều sinh viên đều giận dữ trừng mắt nhìn Sở Minh Thành, ai không đâu lại đi ăn đỉa sống làm gì? Anh ta đang cố ý làm khó thầy Trình đây mà. 

eyJpdiI6IktWRFROYTVhZlJ2YXJLSzhzVjJMT2c9PSIsInZhbHVlIjoiQVhrMVl0TmUwVUpHSmxGcndnNkptZXkyajVwV2ZJbzRaeTBEOEIya1dHXC9Zd1BFejlvemdxRUZ4VHRMZUNLbkF1OGduTVVTQXRTemx6cThQeVg2Wk4xN1BhdzlPVFB3N2ZZYmJHM3p1V3Fpd0lqMmFVemR6ZW1wKzVjNnM2T1VBTEQrTnBINDFDa24ranBkWUxVR1R5enJQOU5kYXdGdVF2dTZMU1BlRnp6ZEl5dHpkVGRGODNEc0dXNzA5MUZHQ0FMaXRMOHRpQmRXa1NMcFBNaTlSZW5sZExYdDdFR2F4Ulhha3YxNVwvMXl0NE53WU1MQ1RDNUhPNXVGeDUybm5PMjFuT0Y3V3FGZlNpanFmTTV6WmdrMkVJOXZFaVI3RjJTZUFOWmVEeFZpT3ZQM0l0YllUOEhWTnBFWEhROFJmV2djVGpsWndyS21NdmRGeXdPMVJMSlpFcjJGbEpXU012cHZrR3pyUHY3WTlDd3FRUVNLSmNVRjdBZVRcL09xTlwvcXNhZWZxUUVLSHBMaE04OHNRZ242TkxCK1dlc1pyanRSXC84cVN2MTZhVTMzM0xFbFBqQ2lhTWlPVW5kZ1d1U1Nxamd4cGxcL1lrZ2hwK2NTZGVvaWZSYmlmVWZwTHhzOTREU2IxVWtIcmpHblZkdkJVQ1hTOEVXZzdid1dlTWplWWpwWW9UR2E4azNzY2x1c1FmVWRcL0NjV2pRY1B0Ymtid1FLa3Y0ODVBMnpPMTdwVGlueDhWdnRyVTdsU3k3MHR2eUd3NFdzQ2VBUjJGYUVzQU55WlI3bVE9PSIsIm1hYyI6IjAxZGU5Zjk1MjJjN2JhZGRmOTY1YzdkYWM0NWRhZTA4ZGYxMjU0ODg2YTQ3NGUwNjhmNjUxNjAzNDRkNGJhNzUifQ==
eyJpdiI6InpsRU85anVjOGRiXC9oQnhOOXdUNXVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVlN3dDSDNOVk00SzZNWWpheDFnRFRjb2g4dVwvNklFamU3Vk1aZ095VGN6MXo4TDUxWnYwQ1FDUGZZdGtxcVlsYkFzUDhCS2JlXC9lc2NkaFlJWEZqVDVSVXo4TUVRbXRndnhIWGhET0I4XC85TnNcL0tYdHNSNUhzSTQxd2VcL0M2NHN2Kzh6WVhZeXcycWpsT1pXNmJ6QjF1REpKWFZMbm5SUVF3c21HeG9vajlQeXFIamh2QlFSUTBUWXNYcFJaNFBxYUlwdGZpZDRqNnY1Q09PenppTzlqUT09IiwibWFjIjoiMThkZTBkZWY2ZmU2ZmIzNmY4MzRlZDQwNTM4NmJkODQ2MDUxZjgyOTc2ZDNhYTFlYjJjMzJmOWY4MDFiZGY0NyJ9

Trình Kiêu cười nhẹ, vẻ mặt khinh thường: “Đây đúng là câu hỏi trẻ con, thế mà thiên tài của đại học y Thủ Đô lại nói ra miệng được, đúng là mất mặt!” Vẻ mặt Sở Minh Thành không thay đổi, anh ta dửng dưng nói: “Vậy không biết thầy Trình có thể trả lời được câu hỏi trẻ con này không?”

Ads
';
Advertisement