Lục Thiên Hào ở bên cạnh chế nhạo một cách quái gở: “Nếu thầy Trình đến câu hỏi trẻ con này cũng không trả lời được thì có phải y thuật của thầy còn chẳng bằng trẻ con không?”
Mấy sinh viên còn lại của đại học y Thủ Đô cũng nhìn Trình Kiêu với vẻ khiêu khích, dường như đã chắc chắn rằng Trình Kiêu không trả lời được.
Trình Kiêu nhẹ giọng bảo: Đỉa và mật ong, đều hoá thành nước. Chỉ cần cho bệnh nhân uống một ít mật ong, trong một tuần là có thể giải quyết được vấn đề.”
Sở Minh Thành biến sắc, anh ta đọc được trường hợp bệnh án này trong một cuốn sách cổ, không ngờ Trình Kiêu cũng biết.
Nhưng Lục Thiên Hào lại không tin, cười khẩy: “Vớ vẩn, tôi chưa bao giờ nghe nói mật ong còn có thể khiến đỉa biến thành nước được. Rõ ràng là cậu không trả lời được nên nói linh tinh!”
Các sinh viên của Hà Tây lập tức lớn tiếng phản bác lại: “Cậu còn chưa thử sao lại không tin thầy Trình? Hay là chúng ta thử thí nghiệm luôn xem thầy Trình có nói thật không!”
Lục Thiên Hào kiêu ngạo nói: “Thử thì thử, tôi sợ các người chắc!”
Sở Minh Thành chợt duỗi tay ngăn lại: “Không cần phải thử.”
Mọi người chợt im lặng, câu này của Sở Minh Thành rõ ràng là công nhận lời Trình Kiêu nói.
Lục Thiên Hào không thể tin nổi: “Chẳng lẽ lời cậu ta nói là thật?”
Sở Minh Thành không để ý đến Lục Thiên Hào mà chỉ nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nặng nề, nói tiếp: “Nếu như một người nhìn bên ngoài không có vấn đề gì, nhưng bên trong lại xuất huyết rất nhiều chỗ, chướng bụng, đỏ mặt, bực bội muốn chết, các hạng mục xét nghiệm đều bình thường thì phải điều trị thế nào?”
Sở Minh Thành nói xong mọi người lại rơi vào trầm tư.
Bên trong cơ thể xuất huyết nhiều chỗ, dụng cụ kiểm tra không phát hiện ra, cho dù phẫu thuật cũng chưa chắc đã tìm ra điểm xuất huyết.
Trình Kiêu chẳng nghĩ ngợi gì đã trả lời luôn: “Lấy sơn giáp, quy vĩ, hoa hồng, sinh địa, linh tiên, huyết kiệt, rượu loãng rồi sắc, cho thêm đồng tiện, uống vào sẽ thải được
máu ứ đọng ra.”
Mặc dù mọi người không biết công thức Trình Kiêu đưa ra có đúng hay không, nhưng chỉ thấy sắc mặt Sở Minh Thành lại tối đi vài phần.
“Nếu một người chẳng may bị nước chì đổ vào tai trái, thuỷ ngân đổ vào tai phải, mắt bị dính sơn, đau không chịu nổi, không nhìn được gì thì phải làm sao?” Sở Minh
Thành nói ra rất nhanh.
Trình Kiêu trả lời còn nhanh hơn: “Vậy thì dùng thuỷ ngân đổ vào tai trái, chì sẽ hoà tan thuỷ ngân nên sẽ chảy ra ngoài. Sau đó dùng kim châm cứu luồn vào tai phải, thuỷ ngân sẽ dính vào kim châm cứu, từ từ lấy ra.
“Sơn vào mắt thì giã cua rồi xay ra, đắp lên mắt bảy ngày là khỏi.”
Sở Minh Thành nhìn Trình Kiêu, mặt đen như đáy nồi.
“Sao cậu biết những điều này?” Sở Minh Thành ngạc nhiên hỏi.
Trình Kiêu nói với vẻ kỳ lạ: “Quyển sách cổ cậu đọc có phải viết về câu chuyện một con dao và một thanh kiếm không? Quyển sách đó tôi đã đọc từ lâu rồi.” “Đến cả những kiến thức không phổ biến này thầy Trình còn biết, tôi phục rồi!” Sở Minh Thành nhận thua.
Đến Sở Minh Thành còn phục thì đương nhiên Lục Thiên Hào cũng nhận thua.
Tinh thần của các sinh viên Hà Tây tức tốc tăng vọt.
Tôn Mạc sầm mặt: “Hừ, không ngờ đến thiên tài đại học y Thủ Đô cũng không làm gì được anh. Nhưng anh cũng đừng đắc ý, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ đâu.”
Kết thúc buổi học buổi sáng, Lục Thiên Hào và Sở Minh Thành trở về phòng chuẩn bị riêng cho mình.
qua cho anh
Lục Thiên Hào mắng với vẻ không cam lòng: “Mẹ nó chứ, thằng đó dám khiến tôi bẽ mặt trước bao người, nói tôi bị suy thận, tôi không thể nuốt trôi được cục tức này!”
Sở Minh Thành lườm anh ta: “Cậu lại nghĩ ra ý đồ xấu gì nữa? Y thuật của thầy Trình lợi hại nhường nào hôm nay cậu cũng đã thấy rồi, nếu cậu vẫn muốn mất mặt thêm nữa thì đừng kéo theo tôi!”
Lục Thiên Hào nở nụ cười nham hiểm: “Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không so tài y thuật với cậu ta. Đừng quên đây là Hà Tây, giáp ranh với Giang Nam, đại lão Mã Tài của
Hà Tây vẫn luôn muốn nịnh bợ ba tôi. Nếu tôi nhờ đại lão Mã giúp mình đối phó một người ở đất Hà Tây này, cậu nghĩ ông ấy sẽ từ chối sao?”
Sở Minh Thành gật đầu, cách này đúng là khả thi.
Cho dù y thuật của Trình Kiêu lợi hại, nhưng chắc chắn mối quan hệ không thể nhiều bằng nhà họ Lục được.
“Cậu định làm gì? Đừng quên đây là trường học, cho dù Mã Tài cũng không dám làm gì ở trường đâu.”
Lục Thiên Hào nhếch mép tự mãn: “Yên tâm, chờ xong tiết buổi chiều tôi sẽ mời mọi người ra ngoài ăn cơm để xin lỗi mọi người, nhân tiện mời cả tên nhãi kia đi luôn”
Sáu giờ tối, tại khách sạn lớn Lệ Hoa gần đại học y Hà Tây.
Lục Thiên Hào mời tất cả các sinh viên trong lớp, bao gồm cả mấy giáo viên hướng dẫn cùng đến khách sạn.
Nói rằng hôm nay anh ta quá vô lễ nên muốn xin lỗi mọi người.
Nếu Lục Thiên Hào đã mời thì đương nhiên những sinh viên khác sẽ không từ chối.
Trình Kiều cũng không từ chối, anh muốn xem Lục Thiên Hào định giở trò gì, với sự hiểu biết của anh về anh ta thì anh ta là người chưa bị ép tới bất đắc dĩ thì sẽ không chủ động xin lỗi.
Vì vậy Lục Thiên Hào làm thế này chủ yếu là vì anh ta đã tìm ra cách trả thù anh.
Lục Thiên Hào giàu có và quyền lực nên bao luôn đại sảnh lầu ba, bày tiệc sang trọng, chi tiền hào phóng.
Thực ra Lục Thiên Hào muốn cho mọi người thấy cảnh tượng Trình Kiêu bị mất mặt.
bẽ
Nếu là phòng riêng, bao nhiêu sinh viên thế này ít nhất cũng phải sáu bảy phòng riêng, chắc chắn mọi người không thể đều nhìn thấy Trình Kiêu bề mặt được.
Trong đại sảnh, Lục Thiên Hào đặt một lúc mười bàn tiệc lớn, bình quân mỗi bàn chưa đến tám người.
Nhóm Chung Phi Vũ, Tôn Mạc và Tô Thanh Nham cũng đến.
Lục Thiên Hào là người khởi xướng bữa tiệc này, đi đâu cũng bày ra dáng vẻ chân thành, khiến nhóm Tô Thanh Nham đều nghĩ rằng anh ta thực sự muốn xin lỗi mọi
người.
Lục Thiên Hào cầm micro, đứng trên sân khấu phía trước, cúi đầu chào mọi người, chân thành nói: “Chào các bạn và thầy cô giáo của Hà Tây!”
“Lần này tôi mời mọi người đến đây là muốn xin lỗi mọi người vì những lời nói vô lễ hôm nay của mình, mong mọi người có thể tha thứ cho tôi!”
Nói rồi Lục Thiên Hào lại cúi đầu trước mọi người, thái độ thực sự không chê vào đâu được.
Nếu không phải đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Thiên Hào trước đó thì đến Trình Kiêu cũng tin là anh ta thật lòng xin lỗi.
Thái độ của Lục Thiên Hào được hầu hết mọi người công nhận.
Nhiều sinh viên còn tỏ ý tha thứ cho anh ta ngay tại đây.
Đến mấy giáo viên hướng dẫn và hiệu trưởng Tô Thanh Nham cũng tỏ ý tha thứ cho anh ta.
Lục Thiên Hào một lần nữa chân thành cảm ơn mọi người, sau đó bữa tiệc bắt đầu.
Lục Thiên Hào thực sự nỡ bỏ tiền, bữa tiệc này là hạng sang nhất của khách sạn Lệ Hoa này.
Hầu hết các sinh viên đều hài lòng.
Sau ba tuần rượu, Lục Thiên Hào và mọi người hoà nhập với hau, dường như không có ý gì khác mà chỉ đơn giản là xin lỗi mọi người.
Nhưng khi Trình Kiêu vừa có ý nghĩ này thì cánh cửa mở ra.
Một nam thanh niên mặt đỏ bừng chạy vào hét lên: “Bác sĩ, bác sĩ ở đâu? Cứu với!”
Mọi người đều tò mò đặt đũa xuống, nhìn thanh niên mặt đỏ phừng phừng kia với vẻ nghi hoặc.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Thiên Hào là người đứng lên đầu tiên, nghiêm giọng hỏi.
Người thanh niên chạy đến bên Lục Thiên Hào khóc: “Cậu là bác sĩ à? Cứu tôi với, trên người tôi không có chỗ nào không đau cả, tôi cũng không biết làm sao nữa, cầu xin bác sĩ hãy giúp tôi!”
Lục Thiên Hào giả vờ bắt mạch cho thanh niên rồi lắc đầu: “Người anh em này, thật xin lỗi, khả năng y học của tôi còn kém, thật sự không nhìn ra cậu bị bệnh gì!”
“Nhưng ở đây chúng tôi có rất nhiều thần y, tin rằng chắc chắn có thể giải quyết được bệnh của cậu.”
Tô Thanh Nham đứng lên nói: “Để tôi xem nào.”
Lục Thiên Hào nhìn quanh mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Trình Kiêu, trong mắt thoáng qua vẻ giễu cợt: “Trình Thần Y, hôm nay cậu đã thể hiện y thuật thần kỳ chẩn đoán tại chỗ cho mọi người, tôi vô cùng khâm phục. Phiền Trình Thần Y xem cho người anh em này nhé!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất