Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

 

Giọng điệu của Lục Thiên Hào rất thản nhiên, như thể anh ta không có mưu đồ gì, chỉ đơn thuần tin tưởng vào y thuật của Trình Kiêu nên giới thiệu bệnh nhân cho Trình 

y Kiêu chữa trị. 

Trong hội trường, hầu hết các bạn cùng lớp đều không nghĩ đến phương diện khác, chỉ có một vài bạn học Chung Phi Vũ, Tôn Mạc, Trương Nham trong mắt hiện lên sự nghi ngờ. 

Một tia đắc ý lóe lên trong mắt Tôn Mạc: “Trình Kiêu, từ lâu tôi đã biết Lục Thiên Hào sẽ không dễ dàng tha cho anh. Ngay cả cậu cả nhà họ Lục ở Giang Nam mà anh cũng dám đắc tội, anh cứ chờ bị anh ta trả thù đi!” 

Chung Phi Vũ và Trương Nham không hiểu rõ về thân phận của Lục Thiên Hào như Tôn Mạc, họ chỉ nghi ngờ về hành vi của Lục Thiên Hào. Cảm thấy rằng Lục Thiên Hào không chỉ đơn thuần giới thiệu bệnh nhân cho Trình Kiêu, hẳn còn có ý đồ khác. 

Đám người Sở Minh Thành, Thượng Quan Thanh Thiền lặng lẽ nhìn Trình Kiều, ánh mắt ẩn chứa sự giễu cợt. 

Một sinh viên Đại học Y Hà Tây không biết thực hư cũng hô lên đầy tự hào: “Thầy Trình ra tay, đương nhiên sẽ chữa khỏi bệnh!” 

“Đúng vậy, thầy Trình y thuật rất giỏi, nếu thầy ấy ra tay, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh!” 

Các bạn học còn lại đồng thanh phụ hoạ. 

Lục Thiên Hào nhìn Trình Kiêu, mặt đầy cung kính nói: “Thầy Trình, thầy phải đích thân ra tay đấy!” 

Người thanh niên đột nhiên xông vào kia cũng hùa theo thét lên hai tiếng: “Ôi, thần y, mau cứu tôi với! Tôi đau muốn chết!” 

Trình Kiêu hờ hững liếc nhìn Lục Thiên Hào, nhẹ giọng nói: “Cho anh ta qua.” 

Lục Thiên Hào liếc nhìn người thanh niên, trong mắt anh ta loé lên ánh mắt âm mưu thành công. 

Người thanh niên kia len lén gật đầu, củi người về phía Trình Kiêu. 

Trình Kiêu một tay đặt lên cổ tay người thanh niên hơi dùng sức một chút, người thanh niên kia đột nhiên tru lên như heo. 

“Áu áu, đau đau đau, buông tay ra nhanh!” 

Thay vì buông tay, Trình Kiêu nhìn chằm chằm người thanh niên kia, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, ai phái anh tới đây?” 

Trong đại sảnh, nhiều người nhất thời sửng sốt. 

“Câu này của thầy Trình có ý gì?” 

Nhiều sinh viên không hiểu tại sao Trình Kiêu lại đối xử với một bệnh nhân như vậy. 

Chung Phi Vũ, Trương Nham và những người khác lập tức nhìn Lục Thiên Hào với khuôn mặt lạnh lùng. Từ lâu họ đã đoán được mục đích bữa ăn này của Lục Thiên Hào không hề đơn giản. Người này có lẽ do Lục Thiên Hào phái tới. 

Đám người Sở Minh Thành, Thượng Quan Thanh Thiền nhìn Trình Kiêu, lộ ra chút ngạc nhiên. Không ngờ Trình Kiêu lại phát hiện bệnh nhân này có vấn đề nhanh như vậy. 

Sắc mặt Lục Thiên Hào trầm xuống, nhưng trong nháy mắt trở lại bình thường, nở nụ cười tươi rói hỏi: “Thầy Trình, thầy nói thế là có ý gì? Anh ta không phải là bệnh nhân sao?” 

Nhóm giáo viên hướng dẫn Tô Thanh Nham cũng bối rối nhìn Trình Kiêu, họ không thấy người thanh niên này có gì bất thường. 

Người thanh niên toát mồ hôi lạnh vì cơn đau, chỉ cảm thấy bàn tay của Trình Kiêu giống như một chiếc kìm thép, sắp bóp đứt cổ tay anh ta. 

“Buông ra!” Người thanh niên nghiến răng nghiến lợi gầm lên. 

Trình Kiêu mặt không chút cảm xúc, khóe miệng mang theo một chút giễu cợt: “Chúng ta hội họp ở đây, anh ta là người ngoài, làm sao biết trong chúng ta có bác sĩ ở đây?” 

Đúng thế, sao người khác biết chỗ chúng ta có một bác sĩ? 

Lời nói của Trình Kiêu đã làm dấy lên nhiều nghi ngờ của học sinh. 

Lục Thiên Hào cười nói: “Thầy Trình, bất kể như thế nào, anh ta là bệnh nhân, anh thả anh ta ra trước rồi nói!” 

Tô Thanh Nham cũng thuyết phục: “Đúng vậy, thần y Trình, cho dù anh ta không phải là bệnh nhân, nhưng cũng không làm chuyện gì khác thường. Anh buông anh ta ra 

trước đã rồi nói sau!” 

Trong mắt Tô Thanh Nham, Trình Kiều làm như vậy, chính là đang phạm tội. 

Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn người thanh niên trên trán đang đổ mồ hôi lạnh kia, rồi buông tay. 

Người thanh niên lập tức lùi sang một bên, trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt dữ tợn: “Nhãi con, hãy đợi đấy cho tôi!” 

Nói xong, người thanh niên lập tức lùi sang một bên vừa gọi điện thoại, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu, như sợ Trình Kiêu đột nhiên chạy tới. 

Gọi điện thoại xong, người thanh niên bước đến, mặt đầy nham hiểm chế nhạo: “Nhãi con, sức lực cậu khá đấy. Nếu bây giờ cậu quỳ lạy tôi thừa nhận lỗi lầm, đợi lát nữa đại ca của tôi đến, tôi có thể cầu xin thay cậu. Nếu không, cậu chết chắc rồi!” 

Một người bạn học lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vừa rồi anh ta nói là đại ca? Anh ta thật sự không phải là bệnh nhân!” 

“Thầy Trình lợi hại quá, nhìn một cái là có thể nhận ra mục đích của tên này không đơn thuần!” 

Một nam sinh chỉ vào người thanh niên kia và hét lên: “Anh là ai? Vào đây định làm gì!” 

Thanh niên lạnh lùng trừng mắt nhìn nam sinh kia, như rắn hổ mang, cười nham hiểm: “Cút sang một bên, nhóc con!” 

Nam sinh kia chưa từng nhìn thấy ánh mắt hung ác như vậy, bị doạ tới nỗi lùi về sau một bước dài, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng. 

Chàng thanh niên lập tức đắc ý bật cười ha ha. 

Lục Thiên Hào lộ vẻ tức giận, chỉ vào người thanh niên kia rồi lạnh lùng nói: “Anh là ai? Chúng tôi là người của Đại học Y Hà Tây, không có thù hằn gì với anh. Anh trà trộn vào đây làm gì!” 

Thanh niên cười híp mắt nhìn Trình Kiêu: “Yên tâm đi, tôi chỉ tìm một mình thằng nhãi này, không liên quan gì đến các người. 

“Nhưng nếu có ai trong các người dám lo chuyện bao đồng, đừng trách tôi không khách sáo.” 

Lục Thiên Hào nói: “Nói vậy là anh có thù oán riêng với thầy Trình?” 

“Đúng vậy, tôi thành tâm thành ý đến tìm cậu ta khám bệnh, không ngờ cậu ta lại làm nhục tôi, sao tôi có thể nuốt trôi cục tực này!” Người thanh niên nhìn Trình Kiêu, 

trên mặt nở nụ cười nham hiểm. 

“Chuyện này ...” Lục Thiên Hào có chút khó xử nhìn Trình Kiêu: “Thầy Trình, thứ cho tôi nói thẳng, vừa rồi quả thực là lỗi của anh. Hay là anh xin lỗi anh này mà để anh ấy rời đi!” 

Lục Thiên Hào trông như đang nghĩ cho Trình Kiêu, nhưng trong lòng đã biết tỏng Trình Kiêu sẽ không bao giờ xin lỗi. 

Anh ta làm vậy để cô lập Trình Kiêu và làm cho mọi việc tiếp theo có vẻ tự nhiên. 

Những học sinh không biết lý do cảm thấy điều Lục Thiên Hào nói rất có lý, cũng ào ào khuyên: “Đúng vậy, thầy Trình, vừa rồi đúng là thầy đã sai. Thầy không nên ra tay trước, thầy xin lỗi người ta đi!” 

Thanh niên kia đắc ý giễu cợt: “Thằng nhóc, xin lỗi đi!” 

Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn mấy học sinh kia: “Các ngươi đi học riết rồi học tới nỗi ngu người luôn phải không.” 

Nghe những gì Trình Kiêu nói, các học sinh đỏ mặt và có chút tức giận. 

“Thầy Trình, chúng tôi đều có thiện ý, thầy không cảm kích thì thôi, tại sao còn nói chúng tôi như vậy!” Một nam sinh tủi thân oán trách. 

“Đúng đấy, thầy Trình, mọi người đều có ý tốt, cho dù thầy không cảm kích thì cũng đừng nói như vậy với chúng tôi!” - Một nữ sinh cũng đứng lên nói. 

Trong mắt những học sinh này, người thanh niên khuôn mặt dữ tợn, nếu có thể thì cố gắng đừng chọc vào anh ta. 

Tô Thanh Nham không muốn uy tín mà Trình Kiêu gây dựng được trong lòng các học sinh bị mất đi chỉ vì những chuyện vặt vãnh như vậy. 

Tô Thanh Nham vội vàng đứng lên, nhìn về phía người thanh niên nói: “Trong chuyện này thần y Trình quả thực có chút thiếu suy nghĩ, thế này đi tôi xin lỗi anh thay anh ấy, chuyện này kết thúc tại đây. Sao?” 

Tô Thanh Nham vốn cũng có ý tốt, nhưng khi ông ta đứng lên, đồng nghĩa với đã xác nhận Trình Kiêu đã sai. 

Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn Tô Thanh Nham, vẻ mặt kỳ quái nói: “Hiệu trưởng Tô, học sinh không hiểu chuyện thì thôi, lẽ nào ngay cả ông cũng già lú lẫn rồi?” 

Mặt Tô Thanh Nham lập tức đỏ gay, thì thào nói: “Thần y Trình, tôi chỉ không muốn anh gặp rắc rối!” 

Tên thanh niên kia chế nhạo: “Ông xin lỗi thì không tính, tôi muốn tên nhóc kia đích thân xin lỗi tôi! Bằng không, chuyện này chưa xong đâu!” 

Trình Kiêu nhướng mi, liếc anh ta một cái, phun ra một chữ: “Cút!” 

eyJpdiI6ImVTT05VcEpBekNFZmo2RVAzMk1mXC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRMY1Ztc3h0M0hUbHM5Q0dPTHJPRlZDY0tianpuZ3dpNVl1N0VJQWduNFhVbGpzVkJKd0loajJ6M3NjYkxBQlVHQUVxVzR0V0dJNFFQY3h1eUNyeUhhNXljSkFJd2p4VGpHTnVsSDFUWm01NWtcL2tWa0hhODVRY05wZml1U0FtY2tNcFFabHYrNDhwcEVneVlQVENWYmdxNFR5TVRKNXJoUHVtMWtZVjV0dkhnSUJRVHFSREU2VG9iMWVmdE14S1psQW9heUk0ZWFvYjdZXC9MKzBqdHdJUFk2b2M4Nmh2Z1kzK0xyaEVVM1FIaHZHVUloTlNZdnVwOFJvT3RneVBZWkNUNEZyXC9rR3hab01yQTdOMkN1VWMwUzhUTmc5YTJQZENCY3N2UDFLMEtvPSIsIm1hYyI6IjgwNjJkYzEzZTIyZWI0N2U3MjVkYTA5MzY3NGY0MDQwN2RiOGI5NGE4NzAyNmEyMjliYjZjNThkMzZkYjc3N2IifQ==
eyJpdiI6IjZ1VENnMktTVzNhalg2TU9jS00zTWc9PSIsInZhbHVlIjoiTU1ldEJVT0w5UXNHa0JDY2NiSE9GVXFXNHdEV2JKSHlDajZcL2lTSnpxMWUxVVhaSGlLdDd1MUU2bUl0WjRyT3h2SzNCdUVaZXlDYVJWbFZlOWdZOHJNenFHbGUyejJNbmpVRFM3N25nUnJRR2FNT2FmNEpsYlAyVmVHZkViXC9uVWJnR1Y1M2srZnpjSWR1djNzZ1JyVmlSdWNOVTNOXC9LaVNFcGdyZkcyRG0zcDBWZFdUNlR5SFM1OTRvTmxzcGI4U3VzdVZYQVNlTDBmVjd2YjNDV3JQcWxxcnR1TE9VNVJoemZ4VXlESEp5aDlFUHBWeVplXC80SHB0OWYwN0wyc3ZlelwvMGdNMXFMbUEyV2hzbkJhd3dMTDZQXC9abHBjbTkzNzd0N1VkR0RqOXMzaElWQ2l6bTJPRVNMTzFLRUZpXC85RG9vRjR6QWhieFQ4dGIxbTJwXC91bHc9PSIsIm1hYyI6IjQ1YWIwZDYwNzUzNzMzNzk0OTQ2YjcxZWIwOGI4Mzg1ZDFhNDNhYzc1NmYzYmY3MDljYjhjYzU0ZWNhZDNmMzUifQ==

“Lỡ truyền ra ngoài, khiến mọi người nghĩ rằng những người xuất thân từ Đại học Y chúng ta không có tố chất như thế thì sao?”

Ads
';
Advertisement