Trình Kiêu mở mắt, hờ hững liếc nhìn Cố Tu Nhiễm và nhóm cậu nhà giàu Giang Nam. Khi thấy Tôn Mạc và Lưu Tào Khang ở phía sau, anh hơi khựng lại. 

Nhưng rồi nhanh chóng dời mắt. 

“Cậu muốn nói gì?” Giọng Trình Kiêu bình thản, rõ ràng đang nhìn Cố Tu Nhiễm nhưng ánh mắt ấy lại như Cố Tu Nhiễm trước mặt anh là không khí. 

Phớt lờ, là sự phớt lờ hoàn toàn! 

Chỉ một thoáng, trong lòng Cổ Tu Nhiễm chợt dâng lên cảm giác cực kỳ sỉ nhục. 

Cố Tu Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận, cười khẩy: “Trình Kiêu, cậu nghĩ mình được cô Y Linh để mắt là có thể không sợ trời không sợ đất sao? Loại vô danh tiểu tốt như vậy vốn không hiểu truyền thống của những gia tộc lớn này.” 

“Nếu là trước đây có lẽ Y Linh còn có thể ở bên cậu được. Nhưng bây giờ Y Linh là cô chủ nhà họ Y ở Giang Nam, gia tộc lớn nổi danh khắp Giang Nam như nhà họ Y, Y Linh là con gái của ông Y, sao có thể đến với tên vô danh tiểu tốt như cậu được?” 

“Vậy nên cậu từ bỏ đi, cút về Hà Tây đi!” 

Những lời này đã nói lên tiếng lòng của các cậu chủ Giang Nam, cũng là nỗi lòng của các con cháu nhà giàu các gia tộc lớn. 

Là con cháu của gia tộc lớn, hôn nhân của họ thường gắn liền với lợi ích gia tộc. 

“Đúng, cút về Hà Tây của cậu đi, đây là Giang Nam, người Giang Nam chúng tôi không hoan nghênh cậu!” Một cậu chủ Giang Nam khinh bỉ hô to. 

“Đúng thế, cút về Hà Tây đi, một tên vô danh tiểu tốt mà còn định lừa cô chủ nhà họ Y Giang Nam của chúng tôi, mơ tưởng!” 

“Cút về Hà Tây đi, mau lên!” 

Đám cậu chủ Giang Nam cùng chung kẻ thù, cho dù bọn họ có ý đồ khác với Y Linh nhưng nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải đồng lòng đuổi tên Trình Kiêu này đi. 

Cuối cùng Y Linh thuộc về ai là vấn đề nội bộ giữa các cậu chủ nhà giàu ở Giang Nam bọn họ. 

Trình Kiêu khinh thường liếc nhìn mọi người, cười thoải mái nói: “Từ khi nào nhà họ Y tới lượt các người quyết định vậy?” 

“Hôm nay là sinh nhật Y Linh, tôi không muốn gây ra chuyện gì mất vui, các cậu cút xa ra, đừng làm phiền tôi.” 

Nói xong, Trình Kiêu tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng điệu và vẻ mặt giống như xua đuổi một đám ruồi. 

“Tên này thật ngông cuồng!” 

“ức hiếp người quá đáng!” 

“Con mẹ nó chứ, tên này chạy tới Giang Nam của chúng ta còn định lừa cô chủ nhà họ Y ở Giang Nam đi! Bây giờ còn dám ngông cuồng trước mặt đám thanh niên tuấn kiệt Giang Nam chúng ta nữa chứ!” 

“Cậu coi thanh niên tuấn kiệt Giang Nam chúng tôi là vật trang trí đẩy à?” 

“Đánh đi! Đánh cho mẹ cậu ta cũng không nhận ra luôn đi!” 

“Đúng, đánh cậu ta!” 

Người trẻ tuổi dễ xốc nổi, huống hồ à những cậu chủ nhà giàu vô cùng ngạo mạn này. 

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu đang dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét: “Trình Kiều à Trình Kiêu, bao giờ thì anh mới thay đổi được tật xấu ngông cuồng tự đại đây? Đây là Giang Nam, không phải Hà Tây, cho dù người cấp bậc như Mã Tài tới Giang Nam cũng không dám ngông cuồng thế này đâu!” 

“Đúng là tự tìm cái chết!” 

Ngay khi nhóm các cậu chủ Giang Nam chuẩn bị xông lên thì cậu Chu lạnh nhạt đứng nhìn ở bên cạnh chợt ra tay ngăn cản. 

“Mọi người đừng vội ra tay.” 

“Cậu ta là một tên vô dụng chỉ dám ngủ dưới đất thì nào xứng để nhiều người chúng ta cùng ra tay? Như vậy chẳng phải đề cao cậu ta quá sao?” “Ha ha, đúng, chỉ là một tên vô dụng ngủ đất thôi mà, con rùa rụt cổ!” Cả đám cười ồ lên với vẻ khinh bỉ. 

Cậu Chu là người có địa vị cao nhất trong số những người giàu có này, mọi người đều nghe lời anh ta. 

Lập tức, có người lớn tiếng hỏi: “Vậy cậu Chu nghĩ nên làm thế nào?” 

Cậu Chu nhìn quanh đám người, chỉ bừa vào hai người rồi nói: “Cậu Vương, hai người các cậu xử cậu ta đi, chú ý một chút, hôm nay là sinh nhật Y Linh, đừng để đổ máu!” 

“Được!” 

Hai thanh niên trông khá khoẻ khoắn nở nụ cười xấu xa bước ra. 

Cố Tu Nhiễm thấy vậy thì khẽ cau mày, anh ta đã biết rõ thực lực của Trình Kiêu từ lớp học võ lúc đầu. 

“Cậu Chu, còn một tin nữa. Tên này đánh nhau rất giỏi, còn đánh bại được cả huấn luyện viên chuyên nghiệp lớp luyện võ của chúng tôi đây!” 

Cậu Chu cười khà khà: “Cậu Cố yên tâm, thực lực của phía cậu Vương cũng không phải dạng vừa. 

Cậu Vương giơ nắm đấm lên, để lộ cơ bắp rồi cười nhạo: “Cậu Chu yên tâm đi! Cậu Cổ, cậu đang cười thường thực lực của chúng tôi đấy à?” 

Cố Tu Nhiễm bật cười: “Tôi nào có?” 

“Hừ, có cho thì cậu cũng không dám!” Cậu Vương đắc ý nói xong thì quay đầu ngạo nghễ nhìn Trình Kiêu: “Tên kia, cậu là một tên vô dụng mà lại được hai anh em chúng tôi đích thân ra tay, cậu nên cảm thấy tự hào đi.” 

Hai người phía cậu Vương đưa mắt nhìn nhau rồi bất ngờ tóm lấy vai Trình Kiêu một trái một phải. 

Tốc độ và sức mạnh của hai người bọn họ nhanh gấp mười lần người bình thường, cũng không kém hơn huấn luyện viên võ thuật chuyên nghiệp, chẳng trách dám khoe khoang khoác lác trước mặt cậu Chu và Cổ Tu Nhiễm. 

Cổ Tu Nhiễm hơi ngạc nhiên: “Cậu Chu, thực lực của họ đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác! Cũng không thua kém huấn luyện viên luyện võ của chúng tôi là bao” 

Cậu Chu cười tự mãn: “Ha ha, có hai người họ ra tay còn mạnh hơn cả đám cùng lên! Không khiến thanh niên tuấn kiệt Giang Nam chúng tôi bị người khác cười nhạo là chỉ biết ỷ đông hiếp yếu.” 

Cảm nhận được sự công kích của hai người phía cậu Vương, Trình Kiêu chợt mở mắt, mấp máy môi, nhẹ giọng quát: “Cút!” 

Hai người nhóm cậu Vương chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể cưỡng lại nặng như núi từ trên trời ập xuống đè lên người họ. 

Một luồng uy áp đáng sợ đến từ linh hồn khiến hai người chợt muốn tỏ lòng tôn kính, dừng lại động tác, quỳ xuống trước mặt Trình Kiêu. 

Mọi người đều bị sốc! 

Cậu Chu còn chưa hiểu chuyện gì, giận dữ quát lên: “Cậu Vương, hai cậu làm sao vậy?” 

“Hai cậu làm mất hết mặt mũi của thanh niên tuấn kiệt Giang Nam chúng ta rồi đấy!” 

Hai người phía cậu Vương có nỗi khổ mà không nói ra được, lúc này toàn thân họ đang run rẩy, mồ hôi nhễ nhại, thậm chí còn không thể nói nên lời. 

Cố Tu Nhiễm vô cùng kinh ngạc, anh ta không tin hai người phía cậu Vương lại vô duyên vô cớ quỳ trước Trình Kiêu, chắc chắn là Trình Kiêu đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó. 

“Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu ta rồi.” 

Cố Tu Nhiễm bước tới, nói nhỏ bên tai cậu Chu: “Cậu Chu, tên này hơi kỳ lạ, mọi người đừng hành động hấp tấp!” 

Cậu Chu lúc này cũng đã hoàn hồn, giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt, âm trầm nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Trình Kiêu, tha cho nhóm cậu Vương đi!” 

Trình Kiêu cầm chén trà trên bàn lên, tự mình rót một chén trà, uống một hớp rồi thoải mái nói: “Cậu nói tha là tha, vậy chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?” 

Cậu Chu nheo mắt, trong mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm, trầm giọng nói: “Vậy cậu muốn thế nào? Đừng quên, đây là nhà ông Y! Hai nhà bọn họ và nhà họ Y qua lại rất nhiều trong kinh doanh, nếu cậu dám động đến họ thì ông Y sẽ không dễ dàng tha cho cậu đâu!” 

Trình Kiêu liếc nhìn cậu Chu, hời hợt bảo: “Vậy cậu bảo Y Doãn tới gặp tôi xin thả người đi!” “Ngông cuồng!” 

“Nói khoác mà không biết ngượng!” 

“Thân phận của ông Y cao quý cỡ nào, không phải người mà cậu muốn gặp là gặp được!” 

eyJpdiI6IndUTEkwblR5T2UreTdkVFFNOWlZaVE9PSIsInZhbHVlIjoiTHpqQ2UyTzJPc2FJbG5DN0tzXC9wMHM4Y2lmSHRjWStoUVl2OUlQMGpqeUpUa3ZYNk1lS0t2YmNRZ3hhcElrWDlUM2dcL3MzZlNLakpnWWpEekplaW9uVmNRaE1FdEExK2JIOEdIMHl2QVZpR2lKXC9rZ3B6ZXRkZmwxNDFMN3UxYzFYWVQzZEEzZlZCamF5dG1EUDlKYzVBPT0iLCJtYWMiOiJkOTc0ZWRlZGNkMDUxZGM0Yzc2NTNkNzUwNzYxYjA5OTEwZTA3N2RlMTY4NzVhMjM4OTc3YWMyNDY5ODM5MzEwIn0=
eyJpdiI6Im8xYVZFRHJtSlJBcTRwd0ZiZDlzT2c9PSIsInZhbHVlIjoibGtUdnRqdkZvQWdtUm9aQk9lY0tvKzlvcURmUXhhQ09ycnhxSUE3ZXFoVVpSUTdRVW8zMHhYZUd0Z2Z3azFKbjlXZHdheTdaejZ1UGpKdUdwc01cL2hNaEdYTlhNc3BFclBpc25SUHU1aUdTZGdONVp5ZmJEYjFCbUZiQlN2ckpcL0xJN3ZCYUtJdVRXZGFFMUdlMzNTc2xkOWRtV0htc09Dc0YyY2s3andNQmpKVWYrRjJMd1RoclZYM0F1cmxBdnQ4eWw1V0ZaTmo0S0VZdFpHV3NVQ29jMDNuQmtuYTgzNzdZcHk2VFpGTnk0a3lUa3RnQjB0SzY3RW1ibTF4MjFqZlNcL2ZBcWJTdGdPWmN2UkNKZWh2STNZM2EwQjVuRG5FWTB1WHArbE8zc05DTkdjbysyN3JjbVViN0FtWHJUdEh4K1cyXC9HMEZEbjdzaWhLMWtuSm14MG9XOVRaV0hVXC9vWVFoaEMwZWxuUGYzY0VHeGlZa1E2Z3ZyTCtLN1ZHYTRXZlZsaUxpNWVlVkY4dzhBXC92UTN1aUY4S1U2UVBCWDBETzNjN211M2t6bGxpKzRBQk11a3pGeXRQdlZKSHYwTXVBMWI4OExDTjF4ajdwcUYreVwvb3dnPT0iLCJtYWMiOiIwY2NiMTdjODg1ZWQ0MWY3ZGQ3NzQyZTYyOGVlODk2MWRlN2NhMmZhOGQ0YTI2ZDc1MzU5OGY2MmRjYTVkZTAxIn0=

lùi một bước, cậu thả nhóm cậu Vương, chúng tôi cũng không gây chuyện với cậu nữa. Được không?”

Ads
';
Advertisement