“Chào mọi người!”
Bước chân của Y Linh hơi nhanh, nếu không phải vì làn váy trên người quá dài, kéo ở sau người mấy mét, cô gần như là một đường chạy chậm qua đây.
Đám cậu ấm vội vàng đứng thẳng, có người còn lặng lẽ dùng nước trà trên bàn vuốt tóc.
Bạch Thụy Văn bất động thanh sắc bước ra trước một bước, trên mặt lộ ra một nụ cười tự cho là vô cùng hoàn mỹ, cố gắng ra vẻ mình không giống với những người còn
lai.
“Cô Y Linh, hôm nay cô thật đẹp!” Bạch Thụy Văn vừa cười vừa nói.
“Cảm ơn!” Y Linh mỉm cười gật đầu, mặc dù cô cũng không nhận ra Bạch Thụy Văn, nhưng mà lễ phép cơ bản nhất vẫn không thể thiếu.
Những người khác cũng đều bước lên khen ngợi Y Linh, đủ loại lời hay ý đẹp tán dương Y Linh, không chút keo kiệt, giống như là vô số viên đạn bọc đường, toàn bộ trút xuống người Y Linh.
Y Linh ngại ngùng cười đáp lại, ánh mắt lướt qua một người, cố gắng mưa móc cùng hưởng, không lạnh nhạt người nào.
Nhưng mà, lúc Y Linh thu ánh mắt lại, lại dừng thêm một cái chớp mắt trên người Trình Kiêu ở trong góc.
Mặc dù động tác ấy của Y Linh rất nhỏ, nhưng, vẫn có người có tâm nhận ra.
Đáy mắt Bạch Thụy Văn hiện lên ánh sáng lạnh: “Xem ra chuyện cậu Chu nói không giả, Y Linh thật sự có ý tứ với tên nhóc Trình Kiêu kia!”
“Đợi ra khỏi trang viên Tiềm Long, cho dù trả cái giá lớn thế nào, tên kia cũng phải chết!”
Trong lòng Bạch Thụy Văn đã âm thầm hạ quyết tâm.
“Oa, Y Linh, hôm nay tớ gần như không nhận ra cậu rồi!” Vương Hiểu Hi hô to gọi nhỏ chạy đến, thân mật kéo tay Y Linh, nhìn từ trên xuống dưới Y Linh.
“Hiểu Hi, cậu cũng rất đẹp!” Y Linh vui vẻ cười, mặc dù bởi vì chuyện Trình Kiêu, cô và mấy người Vương Hiểu Hi từng xảy ra một số chuyện không vui, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa đám con gái.
“Y Linh, sinh nhật vui vẻ!” Tôn Mạc mỉm cười, đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo lên.
Y Linh vui vẻ nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu Tôn Mạc, cố ý đi từ xa đến đây!"
“Sinh nhật của cậu tớ sao có thể không đến, đừng quên, chúng ta là chị em tốt nhất!” Tôn Mạc ôn hòa cười nói.
“Còn có tớ? Hai người các cậu đều không có lương tâm, sao có thể quên mất tớ!” Vương Hiểu Hi nhảy qua, vẻ mặt nén giận nói.
“Đúng, sao có thể thiếu Hiểu Hi được!” Y Linh trêu ghẹo cười nói.
“Được rồi được rồi, mấy người các cậu, đợi sau này có rảnh thì hẹn nhau, mấy cậu có thể nói với Y Linh cho đã. Hôm nay là sinh nhật Y Linh, cậu ấy khẳng định vô cùng bận, mấy cậu đừng làm chậm trễ.” Lý Ngôn vừa cười vừa nói.
Trước kia, anh ta vẫn luôn có suy nghĩ không an phận với Y Linh, nhưng mà bây giờ thân phận hai người chênh lệch càng lúc càng lớn, Lý Ngôn cũng tự mình hiểu mình, biết mình căn bản không xứng với Y Linh, có thể giữ được quan hệ bạn bè, đã không tệ rồi.
Sau đó, Lý Ngôn đưa quà của mình lên, một cái hộp hình chữ nhật.
“Y Linh, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn Lý Ngôn!” Y Linh vui vẻ cười nói.
Hai người Lưu Tào Khang và Triệu Cương, cũng đưa quà cho Y Linh, Y Linh nói cảm ơn từng người.
Sau đó, mấy bạn học nữ của viện điện ảnh truyền hình Hà Tây, đều đưa quà cho Y Linh.
Đợi những người bên Hà Tây này đưa quà xong, người bên Giang Nam cũng bắt đầu hành động.
Một cậu ấm Giang Nam thân hình cao lớn, khuôn mặt thanh tú, bước đến trước mặt Y Linh, cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng Y Linh.
“Cô Y Linh, tôi tên là Lý Dương, cô thật xinh đẹp! Sinh nhật vui vẻ, cái này tặng cho cô.”
Nói xong, người thanh niên tên Lý Dương xoay người bỏ chạy.
Y Linh bị sự ngại ngùng của thanh niên này chọc cười: “Cảm ơn anh, Lý Dương!”
Mọi người nhìn thấy Y Linh bình dị gần gũi như vậy, lập tức dũng khí cũng lớn hơn.
“Cô Y Linh, tôi tên là Dương Siêu, sinh nhật vui vẻ!” Đây là một thanh niên chỉ cao có 1m7, hai tay đưa một cái hộp cho Y Linh, chờ mong nhìn Y Linh, trong hai mắt đều là lửa nóng.
“Cảm ơn Dương Siêu!” Y Linh khách khí cười nói, tự nhiên hào sảng.
Sau đó, đám cậu ấm Giang Nam, đều đưa quà của mình lên. Chỉ nhìn đóng gói cũng biết trị giá xa xỉ, ít nhất cũng phải mấy chục triệu.
Cuối cùng, Cổ Tu Nhiễm cũng đưa quà của mình lên, cũng thành khẩn nói xin lỗi với Y Linh.
“Y Linh, chuyện tuyển chọn lần trước, đắc tội rồi, hy vọng cô có thể tha thứ!” Cố Tu Nhiễm cúi người thật sâu.
Sắc mặt Y Linh hơi lạnh xuống, chuyện Cổ Tu Nhiễm làm lần trước, làm cô vô cùng thất vọng đau khổ.
Nhưng mà, bản tính của cô lương thiện, dù sau đó vô cùng hận Cổ Tu Nhiễm, nhưng lần này thấy Cố Tu Nhiễm tự đến nhận lỗi với cô, cũng gần như hết giận rồi. “Cũng đã qua rồi, thôi.” Y Linh nghiêm túc nói.
“Cảm ơn cô Y Linh!” Vẻ mặt Cố Tu Nhiễm khiêm nhường lui về một bên.
Bây giờ, chỉ còn lại Bạch Thụy Văn chưa tặng quà, ngay cả Lục Thiên Hào cũng đã đưa quà mình chuẩn bị trước cho Y Linh.
Rất nhiều người, đều kìm lòng không đậu nhìn về phía Bạch Thụy Văn..
Bạch Thụy Văn này có hôn ước với Y Linh, thế mà ngay cả quà sinh nhật cũng không chuẩn bị sao?
Vậy thì không ăn nói được rồi.
“Anh, quà anh quẩn bị đâu?” Bạch Thụy Hân nhỏ giọng nói.
Vẻ mặt Bạch Thụy Văn bình tĩnh, hạ giọng nói: “Không vội.”
Y Linh cũng không biết chuyện hôn ước, cho dù biết có lẽ cô cũng sẽ không tuân theo.
Về phần Bạch Thụy Văn có tặng quà hay không, cô căn bản không quan tâm. Bây giờ, ánh mắt của cô, đã bay về phía Trình Kiêu.
“Trình Kiêu!” Y Linh hướng về phía Trình Kiêu trong góc, kêu một tiếng giòn tan, sau đó, bước nhanh đến.
“Hừ, tên nhóc này, thế mà lại làm cô Y Linh tự mình chạy đến tìm cậu ta! Hơi quá đáng rồi!” Có cậu ấm ghen tị hết mực.
Sắc mặt cậu Chu âm trầm, nhìn Bạch Thụy Văn bên cạnh mặt đen sắp chảy nước, âm dương quái khí nói: “Xem ra cô Y Linh thật sự thích tên nhóc kia!” Nghe vậy, sắc mặt Bạch Thụy Văn càng đen xì hơn.
Cố Tu Nhiễm cười ha ha, nói với Bạch Thụy Văn: “Cậu Bạch, cậu vẫn chưa đưa quà sinh nhật cho cô Y Linh sao? Có cần đến nhìn xem, tên nghèo hèn Trình Kiêu kia chuẩn bị cái gì cho cô Y Linh không?"
Ánh mắt Bạch Thụy Văn sáng lên, cười ha ha nói: “Tên nhóc kia một mình ngồi xa như vậy, không phải là không có tiền mua quà cho cô Y Linh, cho nên cố ý trốn tránh cô Y Linh chứ?”
“Vậy thật phải đến xem một chút. Nếu như là thật, vậy chúng ta cũng không thể ngồi cùng một chỗ với loại người này, sẽ tổn hại thanh danh chúng ta!”
Một đám cậu ấm Giang Nam bắt đầu ồn ào theo: “Đúng, đi qua xem, lỡ như tên nhóc này đến ăn chùa thì sao?”
“Đi, đi qua xem.”
Mọi người theo sát Y Linh, lần nữa vây quanh Trình Kiêu.
Y Linh đi đến cách Trình Kiêu ba mét, chợt dừng bước, trái tim không có tiền đồ lại bắt đầu đập mạnh.
“Trình Kiêu, cảm ơn cậu!” Mặt Y Linh hồng hồng thấp giọng nói.
Trình Kiêu ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Y Linh, giọng điệu bình thản: “Cảm ơn tôi cái gì?”
“Cảm ơn cậu có thể đến!” Y Linh nói.
Trình Kiêu nhịn không được cười lên: “Sinh nhật của cậu, tôi sao có thể không đến?”
“Hôm nay cậu rất đẹp!” Trình Kiêu nhìn Y Linh, trong mắt đều là vẻ tán thưởng, không có chút tình cảm nào khác.
Về phần mấy cậu ấm xung quanh, toàn bộ như không khí, bị Trình Kiêu không màng đến.
Cố Tu Nhiễm lặng lẽ dò xét nhìn bọn người Bạc Thụy Văn, cảm thấy mọi người cũng nhẫn nại đủ rồi, cười lạnh một tiếng: “Trình Kiêu, nói lâu như vậy, không nên chỉ khua môi múa mép! Hôm nay là sinh nhật Y Linh, anh chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Y Linh đây?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất