Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn -Trình Kiêu (Bản Dịch FULL)

 

Cố Tu Nhiễm mở miệng, những cậu ấm Giang Nam sớm đã nhìn Trình Kiêu không vừa mắt lập tức ồn ào theo. “Đúng vậy, tên kia, cậu chuẩn bị quà gì cho cô Y Linh đấy?” 

“Không phải ngay cả tiền mua quà cho cô Y Linh cũng không có chứ!” 

“Mừng sinh nhật cô Y Linh, thậm chí ngay cả quà cũng không tặng, anh chính là đến để ăn chùa đi!” 

"Ha ha..." 

Mọi người khinh bỉ mà cười rộ lên. 

Vương Hiểu Hi đánh giá Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu thế mà tay không, lập tức cả mặt khinh bỉ nói: “Không phải chứ Trình Kiêu, hôm nay là sinh nhật Y Linh, anh thậm chí ngay cả một món quà cũng không chuẩn bị, anh cũng quá keo kiệt rồi đấy!” 

Tôn Mạc cũng nhíu mày, vẻ mặt vô cùng xem thường nhìn Trình Kiêu: “Sinh nhật Y Linh, anh thậm chí cả một món quà cũng không chuẩn bị. Có thể thấy được trong lòng anh căn bản không có Y Linh, tôi tuyệt đối không cho phép anh lừa gạt tình cảm của Y Linh. 

Mọi người vốn chỉ suy đoán, nhưng khi nhìn thấy tay Trình Kiêu trống không, hơn nữa cũng không giải thích. Lập tức, mọi người đều cho rằng Trình Kiêu thật sự không mua quà. 

Mà ngay cả Y Linh, cũng tin. 

Y Linh vội vàng nói đỡ: “Mọi người có thể đến chúc mừng sinh nhật tôi, tôi đã rất cảm kích, về phần quà cáp gì đó, tôi cũng không để ý!” 

“Có lẽ Trình Kiêu đến khá là vội vàng, quên mua mà thôi, mọi người không nên hiểu lầm.” 

Mặc dù ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng Y Linh vẫn có chút thất vọng. Trong lòng cô rất hy vọng Trình Kiêu có thể chuẩn bị cho cô một món quà, tốt nhất là loại độc nhất vô nhị. 

Mọi người thấy Y Linh tự mình ra mặt, nói chuyện cho Trình Kiêu, trong lòng lại càng thêm ghen ghét, ánh mắt nhìn về phía Trình Kiêu, cùng càng thêm khinh bỉ. 

Cố Tu Nhiễm đột nhiên thở dài một tiếng: “Cô Y Linh rộng lượng, có thể không để ý, nhưng mà chúng ta thân là bạn bè của cô Y Linh, chúc mừng sinh nhật cô Y Linh, sao có thể đến tay không được chứ? Đây không phải là xem thường cô Y Linh sao?” 

“Cho dù không có tiền, cùng lắm thì mua món quà rẻ tiền, cũng không thể đến tay không được!” 

“Mọi người nói đúng hay không?” Cố Tu Nhiễm hướng về phía mọi người lớn tiếng hỏi. 

Mọi người lập tức phối hợp kêu lên: “Đúng, loại vắt cổ chày ra nước này, keo kiệt vô cùng. Tôi xem thường loại người này!” 

“Tôi cũng xem thường!” 

“Loại người này không xứng ở lại trong tiệc sinh nhật của cô Y Linh, hẳn là nên đuổi cậu ta ra ngoài!” 

“Đúng, đuổi cái thứ rác rưởi này ra ngoài!” 

Nhìn mọi người xung quanh kích động, Y Linh gấp rồi, vội vàng lớn tiếng nói: “Mọi người đừng cãi! Tôi đã nói rồi, thật sự không để ý quà cáp gì đó, chỉ cần mọi người có thể đến đây, tôi cũng đã rất cảm kích mọi người.” 

“Mọi người ngàn vạn đừng nhắc đến chuyện quà cáp nữa, nếu không tôi sẽ tức giận!” 

Khuôn mặt nhỏ của Y Linh nghiêm túc, lặng lẽ liếc nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không tức giận, lúc này trong lòng mới thả lòng. 

Nhìn Y Linh vì Trình Kiêu mà gấp gáp, ghen tị của mọi người đối với Trình Kiêu, hoàn toàn đạt đến đỉnh. 

Lúc này, Trình Kiêu đột nhiên cổ quái cười, như ảo thuật lấy ra một miếng ngọc bội trong suốt óng ánh, nhưng lại buộc dây đỏ. 

“Tôi tự mình làm một miếng ngọc bội, tặng cho cậu!” 

Y Linh lập tức vui mừng, vui vẻ nhìn Trình Kiêu nói: “Cảm ơn!” 

“Để tôi đeo cho cậu!” Trình Kiêu nói. 

Y Linh cúi đầu, mặt hồng lên, thế mà đồng ý. 

Chỉ là giọng giống như muỗi kêu: “Ừ!” 

Trình Kiêu bước lên, đeo khối ngọc bội này lên cái cỗ trắng nõn của Y Linh, đồng thời dặn dò: “Cho dù là lúc nào, cũng không được lấy xuống, nhớ chưa?” 

Hình ảnh này, làm người nhìn ghen ghét dữ dội. 

Nhất là Bạch Thụy Văn hai nắm tay nắm chặt, móng tay cũng sắp đâm vào trong da thịt. 

Y Linh nhìn khuôn mặt thanh tú của Trình Kiêu gần trong gang tấc, đột nhiên mặt đỏ tim đập, thẹn thùng e lệ gật đầu: “Nhớ rồi, tôi nhất định sẽ luôn mang trên người!” 

Nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa Trình Kiêu và Y Linh như vậy, tất cả mọi người hận đến ngứa răng, hận không thể bước lên đánh Trình Kiêu một trận. Lại hận người kia không phải là mình. 

Hàm răng Bạch Thụy Văn cũng sắp cắn nát rồi, thấp giọng quát: “Tên này nhất định là cố ý, anh ta rõ ràng đã chuẩn bị quà, lại cứ cố ý đợi đến cuối cùng mới lấy ra, chính là chơi lạt mềm buộc chặt với Y Linh, làm Y Linh hưởng thụ loại thỏa mãn mất rồi lại có được. 

“Tên này, thật thủ đoạn mà!” 

Một đám cậu ấm Giang Nam, ánh mắt nhìn Trình Kiêu, ngoại trừ khinh bỉ, còn nhiều thêm một chút phẫn nộ. 

Quà tặng rồi, Trình Kiêu lại hàn huyên hai câu với Y Linh, sau đó đứng dậy cáo từ. 

“Y Linh, nhìn thấy cậu vui vẻ, tâm nguyện của tôi cũng trọn vẹn rồi, nên về thôi." 

Miếng ngọc phù hộ thân này có thể ngăn được một kích của tông sư. Thời khắc mấu chốt có thể giữ tính mạng cho Y Linh. Về phần những người khác nhà họ Y, Trình Kiêu cũng không có hứng thú để mắt đến. 

Y Linh sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Trình Kiêu, cậu xa xôi từ Hà Tây đến đây, bây giờ cơm còn chưa ăn đã muốn đi, đây là vì sao chứ?” 

“Tôi biết rõ cậu bận rộn nhiều việc, nhưng tối thiểu cũng phải ăn cơm rồi hẵn đi!” 

Trình Kiêu cười nhà một tiếng: “Không cần đâu, tôi quay về đây.” 

Nghe Trình Kiêu phải đi, Lục Thiên Hào và Bạch Thụy Văn biến sắc. 

Nếu như bây giờ Trình Kiêu đi, bọn họ căn bản không kịp sắp xếp, một khi để Trình Kiêu quay về Hà Tây, thì ngoài tầm tay của hai nhà bọn họ rồi. 

Bạch Thụy Văn lặng lẽ nhìn về phía Cổ Tu Nhiễm, thấp giọng nói: “Nghĩ cách ngăn cậu ta lại, hai nhà chúng tôi còn chưa chuẩn bị xong nhân thủ.” 

Cổ Tu Nhiễm gật gật đầu, âm hiểm cười nói: “Yên tâm đi, nhìn tôi.” 

Y Linh thấy Trình Kiêu đã quyết định đi, vô cùng nuối tiếc: “Được rồi, cậu nếu như phải đi, tôi cũng không ngăn được cậu. Vậy tôi tiễn cậu!” 

“Được!” Trình Kiêu ấm giọng nói. 

Cố Tu Nhiễm đột nhiên đứng ra, cười lạnh nói: “Trình Kiêu, anh gấp gáp muốn đi như vậy, là vì sợ bị người phát hiện, ngọc bội anh đưa cho cô Y Linh, chỉ là một thứ hàng vỉa hè trị giá mấy chục nghìn sao?” 

Nghe Cổ Tu Nhiễm nói như vậy, ánh mắt mọi người lại lập tức tập trung về phía miếng ngọc bội nhỏ trên ngực Y Linh. 

“Đừng nói chứ, lúc nãy không chú ý đến, bây giờ nhìn kỹ, thủ công của miếng ngọc này thật sự rất thô ráp.” 

“Màu sắc cũng không ổn, nhìn có vẻ rất sặc sỡ, bình thường ngọc càng sặc sỡ, càng có thể là đồ làm nhái. Miếng ngọc bội này tám phấn là thứ mấy chục nghìn mua được trên vỉa hè rồi.” 

Một đám cậu ấm anh một câu tôi một câu, hạ thấp miếng ngọc bội Trình Kiêu mang tặng không còn cái gì. 

Y Linh mặc dù không quan tâm món quà Trình Kiêu tặng giá trị bao nhiêu, nhưng cô không tin Trình Kiêu sẽ lấy một món hàng vỉa hè mấy chục nghìn lừa gạt cô. Y Linh cũng không khỏi nhìn miếng ngọc bội trước ngực. 

Vương Hiểu Hi cả giận nói: “Trình Kiêu, anh thật quá đáng! Vốn tôi nghĩ anh tặng quà cho Y Linh, xem như là anh có tâm, cũng không uổng Y Linh trước đó giúp mấy người nhiều lần.” 

“Nhưng mà, không ngờ anh thế mà tùy tiện nhặt một món đồ vỉa hè, lừa gạt Y Linh! Anh cũng quá keo kiệt rồi!” 

Cậu Chu ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đúng thế, cho dù anh là người ở rể, không có tiền, nhưng mấy triệu hẳn phải có chứ! Cũng ổn hơn lấy cái loại hàng vỉa hè mấy chục nghìn này đi lừa người!” 

“Khó trách anh gấp gáp rời đi như vậy, hẳn là sợ bị người phát hiện, mất mặt xấu hổ!” 

Y Linh tuyệt đối không tin đồ Trình Kiêu đưa cho cô chỉ là hàng vỉa hè mấy chục nghìn, nhưng mà, đối mặt với anh mắt khinh bỉ của nhiều người như vậy. Khuôn mặt Y 

Linh cũng nóng lên, cảm giác miếng ngọc bội trước ngực, giống như là một củ khoai lang bỏng tay. 

“Mấy người đừng nói bậy, chưa từng nghe của ít lòng nhiều sao?” Y Linh sốt ruột cãi lại vì Trình Kiêu. 

Một tay Trình Kiêu nhẹ nhàng khoát lên bả vai Y Linh, thản nhiên nói: “Yên tâm, sao tôi có thể tặng hàng vỉa hè cho cậu được!” 

eyJpdiI6IjZTcDFnQVlxc2hMNGpqcXozTlR3dVE9PSIsInZhbHVlIjoiOW5VeWxuaElkMTlDMXZyOU9EcjQ3UzVkU2tQQXRDTDY4cnNBc1J5a3BHVWpxb2Q1eFBGWjNEN04xWmtRK2dmOGpsR2NWeVwvSEk5cjB3Nm15SjZrNTQ3Z0ozb0FsWThmV1k0ODI3SUlkZ3d6ZzNcL0xKczJzakJJM1FkdHNIQkRHUzRVMWdQWjBKNFVHXC94c3FWQWNEYlF0N1V3UFBEWDRFSm5nSG04U0Q0SGc1cGhyWm5wQ25JM0h5NGdUMlwvZnFrbWZoNmFTQjJGVGx4dm5TeWFZTmxrU1c4cnVcLytGVmNJUkZDbnBqc2NoeFwvTnQ3eHBFY05EdUQ0ZHRKeDhNTXVmcVFkSW8xQ2I1N05DNmQ4eldDdGFYYWxiOW5adXRidFVQekdQY1Btc1RiZDJwSUF5R1VMcjdrQ3doYXRwNTY4MWsiLCJtYWMiOiJhYTUzYmRmYmMwYzQ5NDYxZWUyYjQ4MjdhYzgzM2E5ZDkwNzZhY2I5YTA3OTY3MTU3MDg2NWI1ZDA5ZDEwYTEzIn0=
eyJpdiI6InJoVGVmWm9NbktidXYwXC84eXl5UjJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjM2bmNHVVlVUUIwZ1wveHBVOFloOTRtbWxSSnZKVVE3aUpWdG5pQjhJbzNLZWFta09sN0FzNHVoSHlYM1QrbTY1R1F1UkhrRXRDNlNaMjBzdXhKWWp4d2NQbSsraE5ETzF1MWR0VDFGWmtFWGlzUVpkZ1FIUHNaMzdwSjJEUUJpYVpQM3NhaEkrZk5TbHpSNEk1S2xtc3BkZUsxbk9rSzFteU83K1wvWk1aXC9ZeDhzKzJIU25pY25lRWduczFhZmJCNEdzZjE2UVd5YXJVSWVMaDIzTEw3eTZBQis1aTBISXJlTnBQb3BjcWFCWnFJdHpNUW5QYldNbTF6aFBqM3VVd3NcL2hZdnNwTVBvN3FtS0owR3IwcXlrb3R2TklETU5tVzZJbW1raEUyTXQ0NEc4SkRlZlZiSG1FWHh0YjFIWElvZkpvWWtmQWZEXC95MzhuNlpkck44Yk1QcXI5TVRvelpzMnJsdWFycGxNU2Jwa2s3OTVkMGdYanpRTkRPV0IwaWdveXE1TEJ5OXllKzFGNnhnZWpkdFhQeUVORlRCalUweUI3eGhJbkxESkg3Q1MrQ1VmV3dNWWY3MWJ6QjdFcno1UU5oMHFOOTFCU0ZUcXBUNmxDeWRmc3c9PSIsIm1hYyI6ImU1YjRiMTU2YzJjYWQxODkwZWVmOTkwMmU4MDIzZGQyOWJjMjcwYjRhYjcyNzI4ODlkYmExOTI4MjdmOGQ0ODYifQ==

Cố Tu Nhiễm cũng không biết thực lực của Trình Kiêu, cho rằng Trình Kiêu chỉ biết chút y thuật, cho nên anh ta cũng không sợ Trình Kiêu. “Ha ha, sao vậy? Anh có thể tặng một món đồ vỉa hè mấy chục nghìn cho Y Linh, chẳng lẽ lại không cho phép người khác vạch trần sao?” “Quà tặng của mọi người đều ở đây, anh có thể lấy từng cái ra so sánh, chỉ cần có một món kém hơn thứ anh tặng, tôi dập đầu xin lỗi anh!”

Ads
';
Advertisement