Bạch Thụy Văn thầm thở dài trong lòng: “Xong rồi, bị ông ta nhìn ra rồi!” 

Y Linh nhận lấy miếng ngọc bội, đeo lại lên người, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhớ rồi, cảm ơn chú Tần 

Trong lòng Y Linh có chút kinh ngạc, chú Tần trên danh nghĩa là quản gia của nhà họ Y, nhưng Y Doãn đã từng nói với Y Linh, nhất định phải tôn trọng chú Tần. Cô tbiết thực lực của chú Tần rất mạnh, nhưng, dựa vào thân phận và thực lực của chú Tần, trước mặt miếng ngọc bội này lại thất lễ như vậy! 

Trong lòng Y Linh không khỏi thắc mắc: “Miếng ngọc bội mà Trình Kiêu tặng cho mình rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ? Lại khiến chú Tần đối xử một cách thận trọng như vậy!” 

Y Linh không khỏi lén lút nhìn về phía Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu vẻ mặt vẫn thờ ơ, không thể nhìn ra được trong lòng đang nghĩ cái gì. 

Cô Tu Nhiễm thấy Trình Kiêu sắp bị đả kích đến mức cả người không còn chỗ nào nguyên vẹn, nhưng ông lão này lại đột nhiên nhảy ra, lại tâng bốc miếng ngọc bội này lên trời. 

Trong lòng Cố Tu Nhiễm không phục, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không phải chỉ là một miếng ngọc bội bán đầy ở các quầy hàng thôi sao, có cái gì ghê gớm. Lẽ nào còn đáng tiền hơn Ánh Sáng Hy Vọng mà cậu Bạch tặng sao?” 

Khuôn mặt Bạch Thụy Văn đỏ lên, rất muốn đá cho Cổ Tu Nhiễm một phát bay ra ngoài, cậu không hiểu thì đừng có mà nói linh tinh có được không? 

Những lời này nói ở trước mặt những người bình thường kia thì thôi đi, nhưng cậu lại nói trước mặt một võ giả tiên thiên cảnh giới đỉnh phong, đây không phải là tự rước lấy nhục nhã sao? 

Ánh Sáng Hy Vọng mặc dù quý giá, nhưng chung quy cũng chỉ là đồ chơi. Sao có thể đưa ra đàm luận với một pháp khí có năng lượng thần kỳ chứ? 

Quản nhiên, chú Tần mặt tràn đầy sự xem thường nhìn Cố Tu Nhiễm, cười khẩy nói: “Trong số tất cả những món quà ngày hôm nay, miếng ngọc bội này là vật quý giá nhất. Ánh Sáng Hy Vọng gì đó, so sánh với miếng ngọc bội này cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!” 

“Đám trẻ con vô tri mấy người sao có thể hiểu được sự quý giá của bảo vật này! Cậu Bạch, cậu thử nói xem!” 

Ánh mắt của chú Tần đột nhiên nhìn về phía Bạch Thụy Văn, trên mặt mang theo nụ cười khẩy. 

Khuôn mặt Bạch Thụy Văn tràn đầy sự ngượng ngùng, rất muốn đánh cho cái tên ngốc Cổ Tu Nhiễm này một trận. Nếu như chú Tần chỉ là quản gia của nhà họ Y, anh ta cũng không cần phải quan tâm. 

Nhưng, chú Tần còn là một võ giả Tiên Thiên đỉnh phong. Chỉ kém hơn sư phụ của anh ta một chút. 

Trong giới võ đạo, luật lệ rất nghiêm khắc, Bạch Thụy Văn ở trước mặt người khác, có thể ngông cuồng, hống hách, nhưng ở trước mặt một tiền bối võ đạo, anh ta không dám tự cao tự đại. 

“Tiền bối nói rất đúng, miếng ngọc bội này quý giá gấp vạn lần Ánh Sáng Hy Vọng mà tôi tặng!” 

Mọi người có chút kinh ngạc, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, Bạch Thụy Văn lại chính miệng thừa nhận, món quà của mình không bằng của Trình Kiều! 

Cố Tu Nhiễm cau mày, trong lòng nghi hoặc, anh ta không thể hiểu được Bạch Thụy Văn là cậu chủ nhà họ Bạch, lại cung kính với một người quản gia nhà họ Y như vậy. 

“Cậu Bạch, ông ta chỉ là một người quản gia, sao có thể biết được sự quý giá của Ánh Sáng Hy Vọng, anh không cần phải quan tâm đến ông ta!” 

Trước mắt Bạch Thụy Văn tối sầm lại, suýt nữa ngất đi. Tức giận hét lên với Cố Tu Nhiễm: “Cậu câm mồm cho tôi! Cái đồ ngu ngốc như cậu thì hiểu cái gì, cút sang một bên!” 

Trên mặt Cố Tu Nhiễm hết xanh lại đỏ, không biết tại sao Bạch Thụy Văn lại đột nhiên nổi giận, nhưng lại không dám phản bác. Mặc dù nhà họ Cố cũng có chút thực lực ở Lĩnh Nam, nhưng ở Giang Nam, không có ai nể mặt nhà họ Cố của anh ta. 

Bạch Thụy Văn mắng anh ta như mắng một đứa con trai. 

Hơn nữa sau khi anh ta mắng xong, một đám cậu ấm ở Giang Nam chẳng những không có một ai đồng tình, ngược lại ai cũng nở một nụ cười cười trên nỗi đau của người khác. 

Chú Tần cười khẩy một tiếng, ý tứ sâu xa liếc nhìn Bạch Thụy Văn, trong đáy mắt lóe lên sự khen ngợi. 

Sau đó chú Tần lại nhìn về phía Trình Kiều mặt không cảm xúc, khuôn mặt tràn đầy sự trịnh trọng nói: “Cảm ơn cậu đã tặng cho cô chủ một bảo vật quý giá như vậy, mặc dù tôi không nhìn ra được tác dụng cụ thể của thứ này, nhưng tôi thay cô chủ cảm ơn cậu trước!” 

Nói xong, chú Tần lại cúi người rất sâu trước Trình Kiều, làm một đại lễ! 

Tất cả mọi người đều sững sờ. 

Đại lễ này của chú Tần, khiến tất cả cậu ấm có mặt ở đó hoàn toàn sững sờ! 

Mặc dù hầu hết mọi người đều không biết rõ chú Tần rốt cuộc có địa vị như thế nào ở nhà họ Y, nhưng, thái độ kính trọng của Y Linh đối với chú Tần lúc nãy, mọi người đều nhìn thấy. 

Còn nữa, Bạch Thụy Văn từ trước đến nay không đặt ai vào mắt, ở trước mặt chú Tần giống như một đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời, mọi người dễ dàng liên tưởng đến thân phận của chú Tần chắc chắn không bình thường. 

Nhưng, một nhân vật có thân phận cao quý như vậy ở nhà họ Y, lại vì một miếng ngọc bội mà làm đại lễ với tên tiểu tử Trình Kiêu kia! 

Miếng ngọc bội này rốt cuộc là bảo vật có cấp bậc như thế nào? 

Lúc nãy, chú Tần nói Ánh Sáng Hy Vọng cuối cùng trên thế giới này, ở trước mặt miếng ngọc bội này chỉ là rác rưởi. Mọi người hoặc cảm thấy chú Tần không thạo nghề, hoặc cố ý chèn ép Bạch Thụy Văn. 

Nhưng, bây giờ thông qua thái độ của chú Tần, hoàn toàn không phải như vậy. 

Miếng ngọc bội này nhất định không phải là một vật bình thường, thậm chí lai lịch còn vô cùng lớn! 

Không kìm lòng nổi, ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đều lộ ra sự kinh ngạc. 

Cố Tu Nhiễm tức giận đến mức nghiến răng: “Mẹ nó, đúng là xui xẻo, sắp được đả kích Trình Kiêu đến mức cả người không còn được toàn vẹn rồi, không ngờ giữa đường lại nhảy ra một lão già như thế này! Bây giờ không những không thể đánh được Trình Kiêu, ngược lại còn để anh ta chiếm được ánh hào quang. Đâu có thể như thể được!” 

Lục Thiên Hào liếc nhìn Bạch Thụy Văn mặt vẫn còn sa sầm, trên mặt hiện lên sự tức giận, đã nói cùng nhau chống lại nhà họ Y, đối phó với Trình Kiêu, Bạch Thụy Văn làm như vậy, rõ ràng chưa đánh đã đầu hàng! 

Lý Ngôn tức giận mắng: “Mẹ nói, tên tiểu tử này có thể may mắn như vậy sao? Lại để anh ta thoát được một kiếp nạn!” 

Vẻ mặt Tôn Mạt không hề thay đổi, nhưng trong lòng đã bao phủ một tầng mây mù: “May mắn sao? Chắc chắn không phải! Miếng ngọc bội này là thứ gì? Trình Kiêu, trên người anh ta rốt cuộc còn che giấu bí mật gì mà mọi người không biết?” 

Khuôn mặt xinh đẹp của Y Linh đỏ ửng, cúi đầu, có chút kích động nói: “Trình Kiêu, cảm ơn cậu đã tặng cho tôi một miếng ngọc bội quý giá như vậy.” 

Trong lòng Y Linh cảm thấy vô cùng vui mừng, Trình Kiêu lại tặng cho cô ta một miếng ngọc bội quý giá như vậy, có thể thấy được địa vị của cô ta trong lòng Trình Kiều. 

Vẻ mặt Bạch Thụy Văn trở nên vô cùng khó coi, Y Linh là vợ chưa cưới của anh ta đó! Bây giờ lại liếc mắt đưa tình với tên tiểu tử Trình Kiêu kia. 

Nhưng ở trước mặt chú Tần, Bạch Thụy Văn không dám nổi giận, chỉ có thể âm thầm chịu đựng. 

Bạch Thụy Văn nhìn Trình Kiêu có được sự nổi bật, trong lòng vô cùng khó chịu: “Hừ, có cái gì mà ra vẻ! Lần sau tôi sẽ mua một miếng ngọc bội còn to hơn, tốt hơn để tặng cho Y Linh!” 

Chú Tần xem thường cười một tiếng, không phải càng to, càng tốt là có ích. Miếng ngọc bội mà Trình Kiêu tặng Y Linh rõ ràng là một pháp khí được tu luyện và chế tạo rất tốt. Loại người bình thường như Bạch Thụy Văn không thể hiểu được giá trị của nó. 

Đối với đại lễ của chú Tần, Trình Kiêu thản nhiên đón nhận. Vẻ mặt thờ ơ đứng nguyên tại chỗ, không nói câu nào. 

Dường như, chú Tần ở trước mặt anh cũng không khác gì mấy tên cậu ấm kia. 

Chú Tần cũng không thấy kỳ lạ, ông ta và Y Linh, đã tiếp xúc với Trình Kiêu hai lần, ông ta hiểu được sự ngạo mạn của Trình Kiêu. 

Hơn nữa, trong lòng chú Tần càng thêm nghi ngờ, Trình Kiêu chắc chắn không phải là một người bình thường. 

“Lúc trước ở trong phòng nghỉ, khi cậu ta đối diện với mình đã cố ý phóng ra hơi thở vô cùng mạnh, không hề sợ hãi. Bây giờ lại xem pháp khí như một món đồ chơi tặng cho cô chủ Y Linh. Chuyện này không phải là một người bình thường có thể làm được!” 

“Tên tiểu tử này, rốt cuộc có thân phận gì?” 

eyJpdiI6Im5nZ3YySW5ucGNxVnpYXC9YQWFkNEpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFGYWl5M2FFeE5lbExNTzhZTUNXb1hpZHRxM2RYWmZxT2tLcmF3T3MyRnR2MHFmR0xpeGJiSkpFOWVPNE1JbVBIWkl6Q1gxNldFOXZvdWRKZXVCTjNEWVp2NWc2bnpEd3BuQit1MDdnR1ViZ2V0amN1TXRyT3poK0tySVBoS2d2V0RcL0ZIK1wvalV4RGV2TjhiUVllNnoyb3VCNUlBMG1ocFVzd3VoZ2xOVGlHNUZpbXFheklGRjVWZ21QeEw1N0xld0JkOG9PTEplTkdMTHR6YWtLc0hSK3FUSVd2WlhsSHhXeGtcL2FZU0d1c0djVGdOU1RiZ2VxMmNBYXVnUmlxOVIrUzR2UkVDdnlJb01OSUR1WkRRNXdSMmx5TGlVT25hVWpraThkRGIyMFRBcDNxcEo4aWtLSklSaWNmR3R5dFBMVXZVTjBkV2dpc1VnNTJWVm1pRHVEOERvdE5uMW9KRUJMaHRVdktRMjRLamFTSk0zMTFBS1EwSmxIS3Q3c2JORzZYcXhMcStwUlVmekx5XC9qMmxvTmlBPT0iLCJtYWMiOiI4ZmRlZDI5Yjg5NDE3YTcxZGEwMjhlM2VjYWViMDM0ZDU4NWViMzZlNzBmOWNjNWMyMDBkZTA3MTc5MTlhNDA2In0=
eyJpdiI6IlJcL0ZxU2NIVkc2aDdZMnpZdmNRdUdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVQM0toUlpiYStCXC9ZTVVnZWNEYzZyMU5rRlV1VEZLeGFYWFliYjIycTA4K3J6QXF0KzFHSmUrV28rSU1vQnJCZTBrd20wN3ZcL1VvQUNrbUJKM3hYMlVqZUpwekdqdWFrR3duOHU2QlNpQVwvTW0weUZTZ2ZxOVdSdzB5eFQ2TUZcL2FZWFNITFlHcmMxZFNMVGNCSFYyZHFxOXNTUmdEUnRlWUpPRXBNYStnTVNjamozOE14Kzc0SWltVit2RXYzUXhjOEtSelJ5UnR4SDd3YXlIQktqMFB6K2s3NlFQR0hFNlY3ekVGYWZMQkRrbmZRZkc4YjhJV1M5WExVMVp6M0FobExhNjY3bUpOZldUcHBhY1wveUdTM1dKbzJCMjBhRFFCMUNObjdnRGNRZ3dVU1YrYXVJSCtzY2FmbEk4R2swN2kiLCJtYWMiOiJmYmIwNWRhOTc0YmIzNzg4NDE0MzdkZTEzZDUyMzJhODk2M2Y0ZTlmZGEwYjU4NmNhYzgwYTY0YzgzYzAyYjgwIn0=

Sau đó, hai chàng trai trẻ mặc bộ đồ luyện công màu đen, khiêng một chiếc quan tài màu đen đi vào.

Ads
';
Advertisement