Trình Kiêu một mình lẳng lặng đứng đó, bóng hình ảnh có chút cô độc và tiêu điều, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ. 

Xung quanh đều là những lời lạnh nhạt, trào phúng, nhục nhã, chửi bới. Giống như một mũi tên nhọn xuyên qua tim, bắn đến anh thương tích đầy mình. 

Y Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng tê dại, nhìn mấy cậu ấm xung quanh này, trên mặt lộ ra chút tức giận. 

“Mấy người quá đáng quá rồi!” 

“Tôi vừa rồi cũng đã nói, tôi không để ý quà cáp gì đó, chỉ cần mọi người có thể đến gặp tôi, tôi đã rất vui.” 

Giọng nói Y Linh thanh lãnh, chứa đựng sự phẫn nộ nói ra, làm mọi người lập tức yên tĩnh lại. 

Mọi người đều nghe ra được. Y Linh tức giận rồi. 

Ánh mắt của Y Linh, mang theo sự áy náy, nhìn Trình Kiêu, ôn nhu nói: “Trình Kiêu, lời của bọn họ cậu đừng có để trong lòng. Ngọc bội cậu tặng, tôi rất thích, tôi sẽ luôn đeo nó trên người!” 

Đám cậu ấm, sắc mặt khó coi, Y Linh bảo vệ Trình Kiêu, cũng quá rõ ràng. 

Đây quả thật là vả mặt mọi người tại chỗ! 

Bạch Thụy Văn tức đến mặt tái xanh, vốn cho rằng nhục nhã Trình Kiêu trước mặt Y Linh, Y Linh sẽ nhìn rõ được khuôn mặt thật của Trình Kiêu, ghét bỏ Trình Kiêu. 

Nhưng mà không ngờ, không như mong muốn. Y Linh thế mà lại đồng tình với Trình Kiêu, thậm chí không tiếc vì Trình Kiêu mà trở mặt với mội người! 

Bạch Thụy Hân cau mày nói: “Anh, chị dâu bị tên kia mê hoặc không nhẹ đâu! Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?” 

Tôn Mạc cũng có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Y Linh thế mà lại vì Trình Kiêu, không tiếc đắc tội với hội cậu ấm Giang Nam. 

Sắc mặt Tôn Mạc khó coi, trong lòng vô cùng ghen tị phẫn nộ với Trình Kiêu, còn có oán giận với Y Linh. 

Sắc mặt Trình Kiêu lạnh nhạt, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt mang theo vẻ miệt thị: “Món quà mà Trình Thương Sinh tôi tặng, há có thể so sánh với mấy 

thứ phàm trần tục vật của mấy người!” 

Sau đó Trình Kiêu chỉ một ngón tay ra, một luồng linh lực bắt vào ngọc bội trước mặt Y Linh. 

Một vòng sáng lập tức lóe lên, linh lực khởi động pháp trận và thiên địa nguyên lực trong ngọc bội. Một luồng khí mát lạnh, lấp tức cuốn qua tất cả. 

Tất cả mọi người đều hơi bị chấn động, có một loại cảm giác sảng khoái tinh thần. 

Chất liệu tạo nên miếng ngọc bội hộ thân này, là Linh Ngọc thượng phẩm. Trong linh ngọc, bình thường cũng ẩn chứa Thiên Địa Nguyên lực rất nồng. 

Những Thiên Địa Nguyên Lực này, có công hiệu tẩm bổ nhân thể, bị Trình Kiêu dùng linh lực khởi động, đương nhiên sẽ xuất hiện công hiệu nâng cao tinh thần bổ não. 

Những người bình thường kia, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, sảng khoái tinh thần. Nhưng, những võ giả lại chấn động cả người, trong lòng 

kinh hãi! 

Linh khí trên trái đất cằn cỗi, linh ngọc ẩn chứa Thiên Địa Nguyên Lực như loại này cực kỳ ít ỏi, huống chi là loại linh ngọc thượng phẩm. 

Ngay lúc linh khí phát ra, làm bọn họ được lợi không ít. Trong hội trường, có hơn mười người võ giả ẩn mình, ánh mắt lập tức biến thành lửa nóng, bốn phía tìm đến nơi phát ra linh khí. 

Bản thân Bạch Thụy Văn cũng làm một Tiên Thiên Tiểu Thành võ giả, cũng gần Y linh nhất, linh lực mạnh mẽ từ trên ngọc bội phát ra, cảm nhận của anh ta cũng mạnh mẽ nhất. 

“Sao có thể! Ngọc bội kia, chẳng lẽ là một món...pháp khí!” 

Vẻ mặt Bạch Thụy Văn khiếp sợ, lúc anh ta ở trong sư môn, có một lần nghe sư phụ nhắc đến pháp khí. 

Anh ta nhớ rõ, lúc sư phụ nhắc đến pháp khí, vẻ trịnh trọng trên mặt cùng với sự sùng bái lộ ra trong mắt. 

Với thực lực mạnh mẽ như sư phụ anh ta, chỉ là nhắc đến pháp khí, cũng đã trịnh trọng như thế. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy pháp khí, sợ là lập tức xem như trân bảo. 

Mà Trình Kiêu, thế mà lại xem một pháp khí vô cùng quan trọng với võ giả thành một vật trang sức bình thường, làm quà tặng cho một người bình thường! 

Đây thật sự là đang phung phí của trời! 

Tên phá của! 

Trong lòng Bạch Thụy Văn đang rỉ máu, đừng nhìn anh ta có thể lấy được Ánh Sáng Hy Vọng, hơn nữa không chút do dự làm quà tặng cho Y Linh. 

Nhưng, cho dù Ánh Sáng Hy Vọng này có quý giá đến mức nào, cũng chỉ là một thứ đồ chơi. 

Mà một món pháp khí, có thể tăng thực lực lên gấp mấy lần, có thể xem như là sinh mạng thứ hai của võ giả! 

Y Linh sau khi hơi hơi giật mình, cũng cảm thấy cả người thoải mái. Ánh mắt nhìn Trình Kiêu tràn ngập kinh ngạc, cô vẫn luôn tin rằng, món quà Trình Kiêu tặng cho cô tuyệt đối không tầm thường, bây giờ xem ra, quả nhiên là thế! 

Đám người Cổ Tu Nhiễm và cậu Chu cùng với Lục Thiên Hào, cũng không biết sự trân quý của miếng ngọc bội này. Nhưng mà, bọn họ cũng cảm nhận được miếng ngọc bội này không tầm thường. 

Đám cậu ấm Giang Nam, ánh mắt nhìn Trình Kiêu, hơi có chút kinh ngạc. 

Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng không rõ linh lực dao động vừa rồi có nghĩa gì, nhưng bọn họ biết cái này liên quan đến ngọc bội Trình Kiêu đưa cho Y Linh. 

Tôn Mạc nhíu mày, nghi hoặc nhìn Trình Kiêu: “Vừa rồi, đến cùng là xảy ra chuyện gì!” 

Nhìn thấy mọi người bị chiêu thức kia của Trình Kiêu đè ép, Cổ Tu Nhiễm không cam lòng, lại nghĩ ra một kế. 

“Ha ha, Trình Kiêu, anh tặng hàng vỉa hè thì thôi đi, không ngờ còn dùng thủ đoạn bịp bợm giang hồ đến lừa người! Tôi chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua, cũng không thấy ngọc bội kia của anh có gì đặc biệt!” Cố Tu Nhiễm khinh bỉ cười lạnh nói. 

“Đúng, chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua, căn bản không có gì đặc biệt, còn khoe khoang rằng cái gì mà phàm trần tục vật không thể so sánh, rõ ràng là chém gió!" Cậu Chu vẻ mặt khinh bỉ ồn ào. 

Cậu Vương cũng ồn ào theo: “Không sai, so sánh với Ánh Sáng Hy Vọng cậu Bạch tặng, quả thực là đồ bỏ đi!” 

“Tôi thấy tên này căn bản chính là một tên lừa gạt, chẳng những mang hàng vỉa hè tặng cho cô Y Linh, còn dùng thủ đoạn thầy bà lừa gạt chúng ta, thật là đáng giận!” 

“Đúng, quá là hèn hạ!” 

Đám cậu ấm Giang Nam đều quát mắng, đả kích Trình Kiêu. 

Nhìn đám người kia sỉ nhục Trình Kiêu, trong lòng Bạch Thụy Văn cười lạnh. 

Mặc dù anh ta bây giờ vẫn không rõ lắm pháp khí này có công hiệu gì, nhưng, cho dù là một một món pháp khí bình thường cấp thấp nhất, cũng là bảo vật vô giá. Ánh Sáng Hy Vọng mặc dù quý giá, nhưng so sánh với loại pháp khí này, chính là thứ rác rưởi. 

Nhưng mà, Bạch Thụy Văn đương nhiên sẽ không chủ động nói ra, anh ta ước gì Trình Kiêu bị sỉ nhục. 

“Câm miệng!” 

Một tiếng quát khẽ già nua bình thản vang lên, chú Tần đi theo bên cạnh Y Doãn đã đến. 

Chú Tần mặc dù chỉ là quản gia bên cạnh Y Doãn, nhưng, tất cả mọi người đều biết, địa vị của chú Tần ở nhà họ Y vô cùng cao, mà ngay cả ông Y cũng cung kính với ông ta. 

“Chú Tần!” Y Linh nhỏ giọng kêu lên, vẻ mặt vô cùng tôn kính. 

Cơ thể chú Tần hơi còng, nhưng mà, cặp mắt già nua kia lại sắc bén không thể sánh được nhìn ngọc bội trước ngực Y Linh. Càng nhìn, sắc mặt chú Tần càng nghiêm lại. “Cô Y Linh, có thể lấy miếng ngọc bội này xuống cho tôi xem một chút không?" Giọng chú Tần có chút khàn khàn. 

Y Linh nhìn Trình Kiêu, thấy Trình Kiêu quay đầu nhìn về nơi khác, thái độ thờ ơ. Lúc này mới đáp: “Đương nhiên có thể!” 

Nói xong, lấy miếng ngọc bội xuống, giao cho chú Tần: “Chú Tần mời xem!” 

“Cảm ơn cô chủ!” Chú Tần nhận lấy ngọc bội, hai tay nâng lên, dáng vẻ như nhìn trân bảo. 

Mọi người không hiểu nhìn chú Tần, nghĩ thầm không phải chỉ là một miếng ngọc bội vỉa hè, đến vậy sao? 

Chú Tần nghiêm túc nhìn một lúc, mạnh tay đánh ta một luồng chân khí. Trên ngọc bội, lần nữa hiện lên ánh sáng. Nhưng, so với vừa rồi nhỏ hơn nhiều, thời gian cũng ngắn hơn nhiều. 

eyJpdiI6IkFWZTNEMnVna2luelRxUnhWNmxraFE9PSIsInZhbHVlIjoiVXU2VnZOOHFObXJjZHA3Ymlkc084RWdlcnRGVDY1OUZEWEsyRXBcL1RCZDduTUYzSHBlS0FWbHU3d2dkZjFoV3dnTCtWb2tRenNlQ0dSRUNweFJXMW9ZdjRLS2p1RWRCSm14aldZOE5uNklYb1JWVmNUOUo4TlgzTjJ4XC9ydFhQNzQ0YlFmaWZna2o3MElQWktFYzdiK0hNSFgzelNmcjNVWWhocWRQYWRPb3RBeVZFWk4rZFNpRVd2UUZ2ajIxS0lzWUNSd0tRdnJEMlc5NEhWTGpiRzNlakNNZ1wvQ3NTdXdKQ1puMjNcL3ZkellcL1pJRWZpNUFBbGxPQW9GNk5iY1dmTVEyWGlFQ2JFT25XVDZDZFl1ZjFwTHoyME1Kc3FGdTJTYkluRzFXT0JWVT0iLCJtYWMiOiIxZmNkYTAwOWViZjQxNzMxMzkxZTM2ZGE3ZGZlNjEwMWQxODQwMTc2NGFiODk4NzBiNTNjNTZiYjkyMWE5ZmY1In0=
eyJpdiI6IjRmMmNqRXRhZlJEUGxxRWNqNmtzV0E9PSIsInZhbHVlIjoiZzRvN2Z1WEtLVWRoSWdkK3hDWDM1emduamFRak90YmJsKyswQXNaM1NHbWVFTUtCVmVNTVZnRnRHbHJqVTlUWFlHemw3aTlrZ0VIUHJXczVpc0lISGtZNEMrQjBOTkFYVWJIS0VWYk9QUVdKMWZOXC95RmJEN0duam5TeStROVEyVU13NTVLS2JRUHlKcUdBdlZmNGJQeGlpSFdSSkZCbDNoQ24wdllmd1cxQjMwcjNRUFBGSlJNU2RtRDdMZmR5ZCtUbVNDbFdYbmM1SzhQM0FZNEdkcTNkTVBvYXRMRElWV3pzK2I3ZWJGM1MxUkxHMUc3dE4wMzFYc3VPK1Z3bU5vRmorUTVwaGVoUW5wY2hjcCt6ck1yR05qQVludEN5VFFvN0twN3dMQm9PRkpaaCt6cXFadVVzbWlIbU82YmNDQUhMeFhYektucmFSNHBRTGdVZGFwZVQxZUIrcjA5VDhHZkN1Z0c0ZnJBSGk1TUJDaUk1ZXlIcUpsczBkSnpNTFZLS0JOaXU5SXlsM3IxcmNRa2pISmM0WUVBQjJSUTlrdlpCWW1CMUMzSXBRQklzXC9IVkRZc1V0K1MrMktieitSNVpkdWVlS3ZyanhKQnVqdnMrczhCRVh0XC9mWmFRWFNGcmN6TG9tZXdQRk1hNVlrYUZ3T2krQWsxMFUxaUhEUFlBRGZqTXJFTlNuVXBWRDhaSFBPQklmd2dBS1pPcE1NUUdiT1hPckFtRG5YeEtUQVwvS2VwaFppOU9BenJhZ2Ztd0g2YVI0MGp3eFk4R25ndndTZ0Z2MGc9PSIsIm1hYyI6ImEyMmFhNjdlYjYxZmNkMmY0ZjM2ZGNjNDU1N2E0NjMxNmM1NTQ3MjQ2OTliNjdlMmQ0ZjA5MzBjMDI3YjNkYmUifQ==

“Cô chủ, cho dù lúc nào ở đâu, cô cũng phải mang miếng ngọc này trên người! Nhớ lấy, nhớ lấy!”

Ads
';
Advertisement