Tùy theo mà đến còn có một câu hỏi, trên người cô gái này làm sao lại có pháp khí?
Hiểu rồi, nhất định là thằng nhóc kia tặng, khó trách mà anh trơ mắt nhìn cô gái này bị hủy dung, mà thờ ơ.
Anh ta cũng không sợ!
“Hừ, tôi cũng không tin, một khối ngọc bội hộ thân nho nhỏ, có thể cản trở được tôi?”
Y Thành Diệu đột nhiên lui về phía sau một bước, sau đó hung hăng nện một quyền về phía Y Linh.
Gió mạnh từ quyền đi ra khiến cho những người xung quanh Y Linh sợ tới mức gào khóc thảm thiết, chạy trối chết.
“A!” Y Linh không ngờ Y Thành Diệu lại đột nhiên tấn công, sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay che mắt.
“Y Linh!” Y Doãn hét lớn một tiếng, vẻ mặt lo lắng.
Tất cả mọi người đều nâng trái tim lên tận cổ họng, vừa rồi Y Thành Diệu chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Y Linh, chắc chắn sẽ không dùng sức quá lớn.
Nhưng mà, hiện tại một quyền này của Y Thành Diệu, rõ ràng chính là toàn lực tấn công, đồ vật hộ thân trên người Y Linh, lần nữa còn có thể phát huy tác dụng thần kỳ như thế sao?
Brùm!
Một tiếng vang thật lớn, luồng ánh sáng kia lại xuất hiện, hơn nữa so với lần trước thời gian kéo dài gấp đôi.
Cả cánh tay Y Thành Diệu bị chấn đến tê dại, mà Y Linh vẫn như trước lông tóc không tổn hao gì, vững vàng đứng tại chỗ.
"Cái này.... Thật không thể tin nổi!"
Tất cả mọi người đều giật mình.
Hơn nữa, mọi người lần này rốt cục thấy rõ, đạo thanh quang kia chính là từ ngực Y Linh phát ra.
“Là từ miếng ngọc bội Trình Kiêu tặng cho Y Linh!”
"Trời ạ! Không ngờ miêng ngọc bội kia có thể ngăn trở một kích của võ đạo tông sư!"
“Khó trách Trình Kiêu nói ngọc bội của anh ta không phải vật mà người bình thường như chúng ta có thể so sánh. Quả nhiên là như vậy.”
“Chú Tần nói ngọc bội mà Trình Kiêu tặng cho Y Linh là lễ vật quý giá nhất. Vừa rồi tôi còn không tin, hiện tại tôi đã phục rồi!”
"Nếu như ai có được ngọc bội này, quả thực so với mặc một bộ áo chống đạn còn có tác dụng hơn, sau này gặp phải tai nạn xe cộ cũng có thể bảo vệ tính mạng. Ánh sáng hy vọng so với khối ngọc bội này, thật sự là rác rưởi!"
Một đám cậu ấm Giang Nam bàn luận ầm ĩ, nhìn ngọc bội trên ngực Y Linh, hâm mộ không thôi.
Sắc mặt Bạch Thụy Văn khó coi tới cực điểm, ánh sáng hy vọng mà anh ta bỏ ra một số tiền lớn để mua về, hiện tại lại bị người ta nói là rác rưởi.
Nhưng mà, mặc dù phẫn nộ, anh ta cũng không cách nào phản bác, anh là một võ giả, tự nhiên so với những người bình thường này càng thêm hiểu rõ giá trị của khối ngọc bội kia.
Căn cứ năng lực biểu hiện ra ngoài của khối ngọc bội kia, Bạch Thụy Văn cơ hồ có thể kết luận, khối ngọc bội kia có thể phòng ngự công kích đến từ tông sư Hóa Cảnh.
Cũng tương đương với, võ giả thực lực dưới tông sư tiểu thành, mảy may căn bản không cách nào thương tổn Y Linh.
Khuôn mặt Tôn Mạc vốn xinh đẹp vô song, hiện tại âm trầm tới cực điểm.
Nhìn khối ngọc bội trên ngực Y Linh, trong lòng một trận hâm mộ và ghen tị.
Bình thường phụ nữ luôn ở vào thế yếu, cho nên loại pháp khí có thể hộ thân này đối với mỗi một nữ sinh mà nói, là bảo bối mà tha thiết có được.
Tôn Mạc tự nhiên nằm mơ cũng muốn có được bảo vật thần kỳ này. Huống chi bảo vật này lại xuất phát từ tay của Trình Kiêu.
Trình Kiêu chính là chồng trên danh nghĩa của cô ta. Nói về mối quan hệ, cô ta và Trình Kiêu tất nhiên thân mật hơn Y Linh.
Nhưng, hai người đã sống chung với nhau mười mấy năm, Trình Kiêu không hề tặng cho cô ta một món đồ tốt nào, ngược lại còn tặng cho Y Linh.
Điều này làm cho loại con gái kiêu ngạo như Tôn Mạc làm sao có thể cam tâm?
Vương Hiểu Hi lúc này, cố tình vẻ mặt kích động lôi kéo tay Tôn Mạc, hét lớn: "Tôn Mạc, có thấy không? Ngọc bội mà Trình Kiêu đưa cho Y Linh, không ngờ lại lợi hại như vậy.”
“Lúc trước chúng ta đều hiểu lầm cậu ta!”
“Đúng rồi, cô là vợ của Trình Kiêu, khẳng định cậu ta cũng tặng cho cô đúng không? Mau lấy ra cho chúng tôi xem đi!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Tôn Mạc càng thêm khó coi.
Y Doãn cũng là vẻ mặt kinh ngạc: "Không nghĩ tới tôi lúc trước đả kích cậu ta như vậy, cậu ta còn đem bảo vật trân quý như vậy đưa cho Y Linh. Xem ra cậu ta đối đãi với Y Linh thật là thật lòng!"
“Hoạn nạn mới thấy chân tình! Trước kia là tôi hiểu lầm cậu ta!"
Y Thành Diệu bị dội ngược lại đến ngơ người, sự bạt mạng trong người lại bị chọc ra.
“Tao còn không tin cái tà này, một khối ngọc bội rách nát, ông đây còn đánh không nát!”
Ngay sau đó, sự công kích của Y Thành Diệu giống như bão tố trút xuống trên người Y Linh.
Kết quả anh ta sử dụng lực đạo càng mạnh, lực phản chấn cũng càng lớn.
Đánh xong mười mấy quyền, Y Linh hoàn hảo không tổn hao gì, mà anh ta lại hộc máu.
Ngay từ đầu Y Linh nhìn Y Thành Diệu điên cuồng, còn có chút sợ hãi, đợi một lát sau, thấy Y Thành Diệu căn bản không tổn thương được mình, Y Linh tươi cười như hoa nhìn Y Thành Diệu giương nanh múa vuốt.
“Nát cho tôi!” Y Thành Diệu thoáng thở hổn hển, quát lớn một tiếng, cả người lại phóng về phía Y Linh.
Nhưng mà, Y Thành Diệu lúc này đây lại không có tiếp tục công kích, mà là hướng cửa sổ thủy tinh bên cạnh đại sảnh phóng đi.
“Y Doãn, ông chờ đó cho tôi, Oắt con này có thể bảo vệ ông chỉ là nhất thời, nhưng không thể bảo vệ ông cả đời! Một ngày nào đó, tôi sẽ trở về, diệt cả nhà họ Y của ông!"
Y Doãn nhìn thấy Y Thành Diệu trong nháy mắt đã lao ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kinh sợ: "Không ổn rồi, anh ta muốn chạy trốn!"
“Trình Kiêu, ngàn vạn lần đừng để anh ta chạy thoát, nếu không hậu hoạn vô cùng!”
Khóe miệng của Trình Kiêu lộ ra một nụ cười khinh miệt, thản nhiên nói: "Tôi cho anh đi rồi sao?"
Nói xong, chiếc đũa trong tay vung lên.
Y Thành Diệu đang chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài đột nhiên dừng lại, giống như cương thi, chậm rãi xoay người. Không dám tin nhìn vị trí ngực, nơi đó, có một cái lỗ nhỏ đang rỉ máu.
“Không thể tưởng được Y Thành Diệu tôi khổ tu mười mấy năm, vô số lần vào sinh ra tử, cuối cùng lại chết ở trong tay một thiếu niên!”
“Tao không cam tâm!”
“Oắt con, mày chờ đó, sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho mày...
Nói xong, ầm ầm ngã xuống.
“Chiếc đũa... giết người!”
Trong đại sảnh, yên tĩnh như chết, chỉ có mọi người cố gắng đè nén tiếng hít thở nặng nề.
Qua hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo lại.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trình Kiêu đang lẳng lặng ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy kích động.
Một màn trước mắt này, mọi người thật sự không cách nào tưởng tượng.
Sức mạnh của Y Thành Diệu, vừa rồi tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.
Nhưng Trình Kiêu lại dùng một chiếc đũa kia, rõ ràng giết chết Y Thành Diệu vừa rồi còn hung uy ngập trời.
Tất cả những điều này, trực tiếp phá vỡ nhận thức của mọi người đối với thế giới này.
Nếu như không phải mọi người tận mắt nhìn thấy, mặc cho người khác nói ba hoa chích chòe, bọn họ tuyệt sẽ không tin tưởng một chiếc đũa cũng có thể giết người, hơn nữa giết còn là tông sư võ đạo vô cùng mạnh như vậy!
Đũa đương nhiên không có khả năng giết người, huống chi Y Thành Diệu còn là một gã võ đạo tông sư.
Nhưng, mấu chốt là người dùng đũa.
Vừa rồi Thất Thúc Công nhìn thấy rõ ràng, chiếc đũa bị Trình Kiêu ném ra, bị một đạo linh lực cường đại bao phủ, trực tiếp xuyên thủng trái tim của Y Thành Diệu.
Có thể làm được linh lực ngoại phóng, chỉ có võ nhập Hóa Cảnh mới được, nói cách khác người thanh niên hai mươi tuổi trước mắt này, dĩ nhiên là một gã Hóa Cảnh tông sư hàng thật giá thật!
Một tên hai mươi tuổi Hóa Cảnh tông sư......
Điên rồi, thế giới này điên rồi!
Thất Thúc Công đã có thể tưởng tượng được tiền đồ của Trình Kiêu là khó mà lường được biết bao.
Nói không chừng, ngay cả cảnh giới trong truyền thuyết kia, anh cũng có thể chạm tới.
Có lẽ một người bình thường không thể hiểu được ý nghĩa đại biểu của một tông sư, nhưng những người trong giới võ đạo ở đây lại vô cùng rõ ràng.
Đừng nhìn nhà họ Y được xưng bá chủ Giang Nam, chỉ cần có một cường giả tông sư mong muốn, một gia tộc mạnh mẽ như vậy có thể sáng lập rất nhanh.
“Tương lai của người này, không có giới hạn!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất