Y Doãn lẳng lặng nhìn Trình Kiêu, trong đầu trống rỗng. 

Mãi cho đến khi nghe được chú Tần và Thất Thúc Công cảm thán, ông ta mới bừng tỉnh lại. 

Ông ta lẳng lặng nhìn Trình Kiêu một hồi, sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, trên khuôn mặt uy nghiêm, tràn ngập xấu hổ và hối hận. 

Nhớ lại mấy lần cảnh cáo Trình Kiêu, Y Doãn không nhịn được mà phát sốt, xấu hổ nghìn phần, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. 

"Lúc trước tôi luôn cảm thấy cậu ta quá mức ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì. Tuổi còn nhỏ, không biết khiêm tốn tí nào, luôn luôn có thái độ coi trời bằng vung, không biết trời cao đất dày. Bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười, thì ra tôi mới là ếch ngồi đáy giếng. Người ta đó không phải là cuồng vọng, mà là có thực lực tuyệt đối có thể nói ra những lời kia." 

"Khó trách cậu ta nói nhà họ Bạch và nhà họ Lục cùng một chỗ đều không đáng giá nhắc tới, ngay cả họ Y tôi cậu ta cũng là lật tay có thể diệt. Lúc trước tôi còn cảm thấy cậu ta chỉ đang nói mạnh miệng, ngông cuồng không thuốc nào cứu được. Bây giờ nghĩ lại, là châm chọc cỡ nào! Ở thời khắc nhà họ Y tôi nguy hiểm nhất, dĩ nhiên là một mình cậu ta cứu cả một tòa nhà lớn. Nếu như tôi có loại thực lực kinh thiên động địa này, đừng nói là nhà họ Bạch hay nhà họ Lục, coi như là thêm vào nhà họ Y tôi, thì có gì đáng nói?" 

"Mặc cho anh có quyền thế ngập trời, phú quý nhất nước, ở trước mặt tôi cũng một quyền đập nát! So sánh với loại năng lực chân chính nắm giữ sinh tử của người khác, tiền tài cùng quyền lực trần thế căn bản không đáng giá nhắc tới! Một khi có người nắm trong tay sức mạnh quyết định sinh tử, muốn tiền tài và quyền lực còn không dễ dàng sao?" 

Một đám cậu ấm Giang Nam, sau khi khiếp sợ qua đi, trong lòng bắt đầu bồn chồn. 

Vừa rồi bọn họ khi dễ Trình Kiêu như vậy, quả thực chính là đang nhổ lông trên đầu con hổ. Bọn họ có thể sống sót, quả nhiên là ông trời có mắt! 

Tuy nhiên, một lát nữa có phải Trình Kiêu sẽ tới tìm bọn họ tính sổ không? 

Một đám cậu ấm sợ tới mức cúi đầu, không dám thở mạnh, có vài người toàn thân run lẩy bẩy. 

Vương Hiểu Hi phục hồi tinh thần lại, có chút hậu tri hậu giác hét lớn: "Thật tốt quá, Trình Kiêu quá lợi hại, cậu ta đánh bại tên xấu xa kia, Y Linh được cứu rồi!" 

Đám người Lưu Tào Khang và Lý Ngôn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, trong lòng có vô số câu hỏi. 

“Trình Kiêu, cậu từ khi nào trở nên mạnh như vậy?” Lý Ngôn vẻ mặt nghĩ mà sợ hỏi. 

Nhớ tới lúc trước bọn họ cả ngày đối nghịch với Trình Kiêu, quả thực là tự tìm đường chết. Bọn họ có thể sống đến bây giờ, thật nên cám ơn trời đất và tổ tông 

mười tám đời. 

“Trước kia chúng ta vẫn luôn cảm thấy Trình Kiêu là một người ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì. Mỗi lần nhìn thấy cậu ta, đều hận không thể chế giễu cậu ta một phen, mới có thể hết giận. Mà rõ ràng cậu ta mạnh như vậy, lại không có động thủ với chúng ta. Hiện tại tôi mới coi như hiểu được, lí do cậu ta căn bản không phải cuồng vọng, mà là không nhìn chúng ta. Cậu ta xem chúng ta như con kiến hôi, căn bản là khinh thường không muốn so đo với chúng ta." 

Lưu Tào Khang vẻ mặt âm trầm nói. 

Lý Ngôn và Triệu Cương lại nhìn về phía Trình Kiêu, trong ánh mắt đột nhiên tràn ngập kính sợ. 

Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu, trong đôi mắt đẹp, thần sắc cực kỳ phức tạp. Có nghi ngờ và xấu hổ, có hối hận và không cam lòng. 

Nhiều nhất, cũng là một loại cảm xúc gọi là mất mát. 

Trong lòng cô ta, vẫn luôn cảm thấy Trình Kiêu chính là một kẻ bất lực, ăn bám. Suy nghĩ như vậy cứ mặc định như vậy, đã chặt chẽ chiếm lấy nhận thức chủ quan của Tôn Mạc đối với Trình Kiêu. 

Cho dù trên phương diện y thuật, Trình Kiêu có thể làm cho mọi người khiếp sợ, nhưng Tôn Mạc vẫn không tán thành anh. 

Hiện tại, Tôn Mạc không thể không thừa nhận, thực lực của Trình Kiêu đã vượt xa tưởng tượng của cô ta. 

"Khó trách lúc trước tôi khuyên cậu ta không cần làm công ở quán bar, cậu ta lại nói cậu ta làm việc không cần giải thích với ai. Có lẽ cậu ta căn bản không phải đang làm công, mà là thể nghiệm một loại cuộc sống khác." 

"Lúc trước tôi khuyên cậu ta từ đuổi theo đuổi Y Linh, thậm chí lấy sức mạnh gia tộc của Y Linh đến cảnh cáo cậu ta, mà cậu ta như trước chẳng thèm ngó tới. Còn nói tôi là ếch ngồi đáy giếng, nói ánh mắt của tôi cả đời đều bị giới hạn trong một tòa thành. Mà cậu ta sớm đã phóng nhãn vũ trụ tinh không, căn bản không phải người cùng thế giới với tôi!" 

"Đúng vậy, nếu như tôi có thể có được loại thực lực kinh thiên động địa này, hết thảy thế tục này, tất nhiên tôi cũng sẽ không để vào mắt. Có thể làm khiến tôi theo đuổi, cũng chỉ có vũ trụ tinh không, cùng với sinh mệnh chung cực huyền bí!" 

"Điều buồn cười chính là, lúc trước tôi thế nhưng đối với cậu ta chẳng thèm ngó tới, dõng dạc cười cậu ta, cười cậu ta không biết tự lượng sức mình, nói cậu ta chỉ biết mạnh miệng. Cuối cùng tôi mới là người buồn cười nhất, những tài phú, quyền thế kia, so với loại sức mạnh có thể quyết định sinh mạng như này, căn bản là rác rưởi." 

"Cậu ta vẫn luôn nói, chỗ dựa lớn nhất của cậu ta là chính bản thân cậu ta. Thì ra, loại thực lực mạnh đến mức kinh thiên động địa này, mới là chỗ dựa lớn nhất của cậu ta! Buồn cười chính là, cho tới hôm nay tôi mới biết được!" 

“Khó trách lúc trước Mã Tài Tạ Thiên Hoa thậm chí là Lôi nữ vương, đối với cậu ta cung kính đến thế, đều thần phục ở dưới thực lực của cậu ta rồi!” 

“Thân phận cậu chủ của phó thị trưởng, so với cậu ta, căn bản không đáng giá nhắc tới!” 

Tôn Mạc là một người phụ nữ thông minh, cũng là một người phụ nữ vô cùng sùng bái quyền lực. 

Khi ánh mắt của cô ta chỉ giới hạn ở trần thế, cô ta nhìn thấy chỉ có quyền thế ngập trời cùng tài phú. Bởi vì có được chúng, có thể nắm trong tay vận mệnh của 

mình. 

Nhưng mà, sau khi cô ta nhìn thấy người tu luyện võ đạo mạnh như vậy, cô ta giống như là mở ra cánh cửa của thế giới mới, rốt cục hiểu được cái gì mới là sức mạnh chân chính của thế giới này. 

Tài phú quyền lực của thế giới trần tục, cho dù cô ta cũng có thể có được đi. Nhưng cuối cùng cũng chỉ như lời Trình Kiêu nói, ngắn ngủi trăm năm, sắc đẹp trong nháy mắt cũng già đi, cuối cùng đều hóa thành một mảnh đất vàng. 

Chỉ có loại này, mạnh mẽ đến đủ để nắm quyền quyết định sống chết của người khác, mới có thể chân chính để cho bản thân đạt được tự do, nắm trong tay vận 

mệnh của mình. 

Nếu không, ở trước mặt những sức mạnh to lớn này, cho dù anh có bao nhiêu tài phú, nắm trong tay bao nhiêu quyền thế đi chăng nữa, đều chỉ như con kiến hôi. 

Tôn Mạc là người nằm mơ cũng muốn có được sức mạnh như vậy, nhưng mà, loại cơ hội này mười mấy năm qua vẫn luôn ở bên cạnh cô ta, cô ta chẳng những không có bắt lấy, còn tự tay chôn vùi. 

Tôn Mạc cười chua xót. Lần đầu tiên trong đời, cô ta tràn ngập hối hận với Trình Kiêu. 

"Nếu như lúc trước tôi có thể đối với anh ta tốt một chút như vậy, chỉ là giống như người bình thường đối đãi với anh ta. Hoặc là ngày đó tôi không có trước mặt mọi người tuyên bố ly hôn, hết thảy có lẽ còn có vãn hồi đường sống, cũng không đến mức giống như bây giờ, chẳng những như người lạ, thậm chí còn giống như thù địch." 

“Nếu như lúc trước tôi có thể nắm bắt được anh ta, nói không chừng hiện tại tôi cũng có thể mạnh giống như anh ta, một quyền đoạn sinh tử, giậm chân một cái cũng khiến nghìn người sợ hãi!” 

“Mẹ ơi, con sai rồi, con hối hận rồi!” 

Đáy lòng Tôn Mạc đang không tiếng động khóc, hối hận, ảo não, không cam lòng, tràn ngập nội tâm của cô ta. Khiến cho khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta, trở nên có chút vặn vẹo. 

Chỉ có điều đúng như lời Trình Kiêu nói, tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần đưa ra lựa chọn, thì sẽ phải trả giá đắt cho lựa chọn của mình. 

Từ một khắc Trình Kiêu sống lại, Tôn Mạc nhất định phải trả giá đắt cho sự lựa chọn của mình. Sự lựa chọn này, vẫn luôn là Tôn Mạc tự mình làm, không thể trách người khác. 

Nhìn vẻ mặt sùng bái của Y Linh, Tôn Mạc đột nhiên cảm thấy hâm mộ. 

Trước kia cô ta còn nói Y Linh ngốc ngếch, bị Trình Kiêu lừa gạt. Hiện tại cô ta mới hiểu được, thì ra mình mới là người ngu ngốc nhất. Y Linh mới là người có mắt nhìn nhất. 

Phục hồi tinh thần lại Lục Thiên Hào bị dọa trực tiếp ngồi phịch trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ kéo cánh tay Lục Tế Thế: "Cha, cha phải nghĩ biện pháp cứu con! Con đắc tội với Trình Kiêu, một hồi cậu ta sẽ giết con!" 

“Cha, cha phải cứu con!” 

Lục Tế Thế vẻ mặt âm trầm. Ông ta cũng không nghĩ tới Trình Kiêu lại mạnh như vậy. Nếu không lúc trước ông ta căn bản sẽ không để cho Lục Thiên Hào đi trêu chọc. 

eyJpdiI6IllFUDFnNVd3RjJyVzRBY1diMzNmQkE9PSIsInZhbHVlIjoiVjFxNmhcL1Q4bHZ3U2M1elg0ZFQ2ZXF2YzRIWGVPU3BHclwvRTdvODhFTDl6MTJpcGwyT2RJTHphbnp6VzJYT3ljaVBCc0UwaFg4Z0dUWEc2WEUxeEFTblJOOFhvaGs1NE5PaVIrNHdsalIzUFN5R2NiYjVRRGMyN0RhNmlMTG1MV0Z5YUxJY1g2cGh2TXRyTys2TjBwK1pGQUpteGxUa29yY2NUMUl4ZVV4a285QnA5Ym0wNWlYV3V6ZDJrVVBQZzFiTjZSNEt4RVU3VE1TcUtIUWFuYVZhM0dIYzkwOVFtd2FsNmtJQ0UxTkU3OU01b04yemc2ZFwvQUtEMHJJU3BHNERpVkNrUWpQYVpScG0xcWZQWFlTcTRcLzBHaVMxN2FTTlN1T2hcL2FmTncrYz0iLCJtYWMiOiIxMTFlNDk2YTNlNjU4MjMxZDhjMjRhNWI3ODYxNmEzNmQ5ZDZkYzEwNTlhYTY0Y2JjNWY5YzQ1MTczODM5OWQ5In0=
eyJpdiI6InRocldheTVxdG5KVlk0aHdzNFd3NEE9PSIsInZhbHVlIjoiMXhad2EzdmZhXC9FdmYrKzVpRkE3bmhIWU9rYk9wSmxyakdDcUx4VUkxampqWWtxMVVFMUdEXC9uSGNWam9iVlBQUVVvUmtzQlo0eHNWM2JzcmFoc2JQZTNoMzBCV3YwdUFvMFkrbTRNNGVWRDh5bDZrczl0c0xvc3JCY09cL0FTQ0dMSnZGWHhBRnhBbUtONmZ1cWVXVDVRQlpwR05ZMngyNCtoYTJZSlJVaUMxa0tvVm1rZk9QXC90ankrNFpsY0dscjQ4R1NYQlhYR0Yyb24wMVFITzBmYnE3RTY5U1dCZTVWOCt2dStLU1AyRUNBWnFEK0JcL2VpXC80UWN6TzdpZTZjZiIsIm1hYyI6IjY2MDYzZDExMDA1YTMzNjExMmY5NDk3MmY5Mzg4YWVhNTA1YzkxNDZiNDg5NzM4ZTJiOWUwNWIwNjA4YTYzZWEifQ==

Nhìn thi thể của Y Thành Diệu, Trình Kiêu bình thản nói: "Tôi nói rồi, chỉ cần anh có thể ép tôi rời khỏi chỗ ngồi, thì coi như anh thắng. Đáng tiếc, anh không có bản lĩnh đó!"

Ads
';
Advertisement