Trình Kiêu chậm rãi đi tới trước mặt Y Linh, mỉm cười nói: "Sợ rồi sao?"
Y Linh cười ngọt ngào, cái cổ như thiên nga nhẹ nhàng lay động: "Không có, tôi biết có cậu ở đây, nhất định sẽ cứu tôi."
Chỉ một câu ngắn ngủi, đã lộ ra sự tin tưởng hơn người của Y Linh đối với Trình Kiêu.
Trình Kiêu cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút hối hận vừa rồi vì trừng phạt Y Doãn, không sớm ra tay giải quyết Y Thành Diệu, mà để Y Linh phải lo lắng.
“Cô đã tin tưởng tôi như vậy, tôi đây cam đoan với cô, chỉ cần có tôi ở đây, từ nay về sau không ai dám ức hiếp cô.”
Y Linh gật đầu như gà mổ thóc:"Tôi tin."
Cố Tu Nhiễm thừa dịp Trình Kiêu không chú ý, lặng lẽ lui về phía sau đám người, sau đó di chuyển về phía cửa, ý đồ muốn đi.
Nhưng, sau lưng của Trình Kiêu như mọc thêm một con mắt. Ngay khi Cố Tu Nhiễm sắp đi tới cửa, một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên: "Tôi cho anh đi rồi sao?"
Mọi người cả kinh, lập tức anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Tu Nhiễm.
Cố Tu Nhiễm nhất thời cảm giác được vô số ánh mắt đang nhìn mình, một khắc kia, anh ta cảm thấy mình giống như một cô gái đẹp không mặc quần áo, bị vô số ông lão độc thân mấy chục năm chưa bao giờ chạm vào phụ nữ nhìn chăm chú.
Cố Tu Nhiễm rất muốn chạy ra ngoài, không quay đầu lại.
Nhưng mà, lý trí nói cho anh ta biết, anh ta chạy không thoát.
Y Thành Diệu mạnh như vậy, cách Trình Kiêu hơn mười mét, kết quả ngay cả một cánh cửa sổ cũng không nhảy ra được.
Mà anh ta chỉ là một người bình thường, so với Y Thành Diệu kém xa vạn dặm, tuy rằng cửa cách anh ta chỉ có một thước, nhưng trong lòng anh ta rất rõ ràng, chỉ
một thước này, chính là lạch trời.
Cố Tu Nhiễm dứt khoát cứng đầu một lần, xoay người, mạnh mẽ áp chế sự sợ hãi trong lòng, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu: "Cậu muốn thế nào?"
Trình Kiêu lẳng lặng nhìn anh ta, ánh mắt bình thản, sắc mặt không chút thay đổi: "Vừa rồi cậu ba lần bảy lượt khiêu khích mọi người đả kích tôi, thậm chí muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Hiện tại cứ để cậu như vậy đi, tôi đây chẳng phải là rất mất mặt?"
Cổ Tu Nhiễm nuốt nước miếng, trong lòng run lên, hai chân run rẩy.
Nếu như Trình Kiêu rất phẫn nộ, mắng to anh ta, hoặc là xông lên đánh anh ta một trận, có lẽ anh ta sẽ không sợ hãi như vậy.
Nhưng, thái độ của Trình Kiêu càng bình thản, chứng minh Trình Kiêu càng coi thường anh ta.
Tựa như một người, đối mặt với một con kiến hôi, đối với sự sống chết của con kiến cỏn con, người làm sao có thể quan tâm tới đây?
Cố Tu Nhiễm chỉ kiên trì được vài giây, lập tức nhận thua:" Trình Kiêu, tôi thừa nhận chuyện lúc trước là tôi không đúng. Tôi xin lỗi cậu, đồng thời nguyện ý bồi thường tổn thất cho cậu. Cậu ra giá đi?"
“Tổn thất?” Khóe miệng của Trình Kiêu lộ ra một nụ cười khinh thường: "Không phải bất luận kẻ nào cũng có tư cách bồi thường tổn thất của tôi."
“Đi chết đi!”
Giọng nói của Trình Kiêu bình thản, bình thản khiến người ta kinh hãi.
Đó chính là một mạng người!
Mà anh dùng loại giọng điệu thờ ơ này nói ra!
Cố Tu Nhiễm sợ tới mức quỳ xuống: "Đừng giết tôi, tôi biết sai rồi, cậu muốn tôi làm gì cũng được, xin cậu đừng giết tôi!"
Trả lời anh ta là một đạo linh lực, trực tiếp xuyên thủng mi tâm của anh ta.
"A!"
Mọi người bị dọa không nhịn được sợ hãi hỗ ra tiếng.
Vừa rồi tuy Y Thành Diệu hung uy ngập trời, nhưng mà anh ta còn chưa kịp giết người. Mà Trình Kiêu lại thật sự giết hai người trước mặt mọi người.
Ở đây hầu hết đều là người bình thường, tuy rằng trên tay bọn họ cũng đều dính mạng người, nhưng đó đều là vì lợi ích phải người làm.
Loại giết người trước mặt mọi người này, bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua.
Ông lão áo đen và hai thanh niên khiêng quan tài mà Y Thành Diệu dẫn theo tới đây, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trình Kiêu.
“Tiền bối, xin tha cho tôi một mạng, chúng tôi nguyện ý phụng tiền bối làm chủ!”
Trình Kiêu nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: "Cả đời không được đặt chân vào Á tộc nửa bước, làm được không?"
Ông lão mặc áo đen sửng sốt, vội vàng cung kính dập đầu: "Làm được, tôi cam đoan cả đời này sẽ không đặt chân đến Á tộc nửa bước!"
“Cút đi!” Trình Kiêu nhàn nhạt nói, giống như đuổi mấy con ruồi vậy.
Thất Thúc Công và chú Tần khẽ nhíu mày, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám mở miệng.
Ông lão mặc áo đen kia có thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, tiến thêm một bước nữa chính là tông sư Hóa Cảnh. Vô số phú hào đại lão bỏ ra rất nhiều tiền cũng không tìm được. Trình Kiêu lại coi như không ra gì, đuổi đi như đuổi ruồi.
Sợ là cả Á tộc, cũng chỉ có một mình Trình Kiêu là có quyết đoán như vậy.
Ánh mắt của Trình Kiêu nhìn về phía hai anh em Bạch Thụy Văn.
Bạch Thụy Hân sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất.
Bạch Thụy Văn cũng cúi đầu, vẻ mặt hoảng sợ nói: "Tiền bối, lúc trước là vãn bối có mắt không tròng, đắc tội tiền bối, mong tiền bối tha cho tôi một mạng!"
Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới. Những nơi đi qua, tất cả phú hào, nhân vật nổi tiếng đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Cả người Bạch Thụy Văn bị mồ hôi lạnh thấm ướt, quỳ trên mặt đất, không dám cử động chút nào.
Bạch Thụy Hân phản ứng lại, không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên vọt tới, quỳ gối trước mặt Trình Kiêu, cầu khẩn nói: "Đừng giết anh trai tôi, đều là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi anh, đừng giết anh trai tôi!"
Trình Kiêu nhìn cô ta một cái. Công chúa điêu ngoa này còn tưởng rằng bất luận kẻ nào cũng giống như ba mẹ của cô ta, phạm sai lầm chỉ cần nói lời xin lỗi là được.
“Muộn rồi.” Trình Kiêu thản nhiên nói.
Bạch Thụy Hân vẻ mặt hoảng sợ: "Đừng, đều là lỗi của tôi, muốn giết thì anh giết tôi, đừng giết anh trai tôi!"
Nhìn bộ dáng thất kinh của Bạch Thụy Hân, trước mắt Trình Kiêu bỗng nhiên hiện ra thân ảnh tuyệt thế mặc đạo bào màu xanh nhạt. Khi anh độ thiên kiếp thất bại, cuối cùng nhìn thấy chính là vẻ mặt thất kinh của Dạ Nguyệt.
Trong lòng Trình Kiêu bỗng nhiên đau xót, sát ý trong mắt biến mất không ít.
Bạch Thụy Văn ngẩng đầu, vẻ mặt hối hận nhìn Bạch Thụy Hân: "Em gái, em đi mau, đừng để ý đến anh!"
Trình Kiều quét mắt nhìn hai người, thản nhiên nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hôm nay, tôi phế tu vi của anh, có phục không?"
Bạch Thụy Văn như là đi một vòng trước cửa quỷ môn quan, nhặt về một cái mạng, tu vi không còn thì không còn, bảo toàn cái mạng nhỏ là được.
“Cảm ơn tiền bối rộng lượng, vãn bối tâm phục khẩu phục!”
Bạch Thụy Hân cũng vẻ mặt cảm kích dập đầu: "Cảm ơn anh, cảm ơn!"
Trình Kiều cong ngón tay bắn ra, một đạo linh lực đánh vào bụng của Bạch Thụy Văn. Phụt, đan điền của Bạch Thụy Văn bị nghiền nát, cả đời hết duyên với võ đạo.
Ánh mắt của Trình Kiêu lại chuyển về phía cha con nhà họ Lục.
“Mấy người khi nãy muốn giết tôi?”
Trong lòng Lục Tế Thế run lên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Trình Kiêu.
Lục Thiên Hào trực tiếp bị dọa tê liệt ngã xuống đất: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
“Tôi chỉ là muốn dạy dỗ cậu một phen, cũng không muốn giết cậu!” Lục Tế Thế thanh âm run rẩy biện giải.
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Sát ý trong mắt ông không lừa được tôi. Hơn nữa Trình Thương Sinh tôi cho tới bây giờ cũng không phải là thiện nam tín nữ gì."
Không đợi Lục Tế Thế giải thích, Trình Kiêu đã chỉ ra một ngón tay.
Lục Tế Thế, chết.
“Ba!” Lục Thiên Hào phát ra một tiếng gào thét thê lương.
Y Doãn muốn ra mặt ngăn cản, lại bị chủ Tần ngăn lại: "Tông sư không thể nhục! Huống chi là một người tông sư chỉ có hai mươi tuổi, tiền đồ không hề có giới hạn. Cha con nhà họ Lục, chết chưa hết tội!"
Y Doãn trầm giọng nói: "Tôi lo lắng cậu ta trước mặt mọi người giết cha con nhà họ Lục, sẽ khiến cho chính phủ Á tộc bất mãn!"
Giết hai người lập uy là đủ rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất