Nghe xong, Khương Lị kinh ngạc tới mức không thể khép được miệng.
Một loại kem có thể có hai hiệu quả, hơn nữa còn có hiệu quả rất tốt!
Loại bỏ bã nhờn, cấp nước.
Nếu các cô gái biết kem có thể làm được hai điểm này, còn không có bất cứ di chứng gì, chắc chắn sẽ muốn phát điên.
Khương Lị hỏi: “Kem này tên là gì?”
Giang Nghĩa suy nghĩ, nói: “Tôi đặt tên cho nó là ‘Thủy Mỹ Nhân”.
Thủy Mỹ Nhân?
Tên hay!
Khương Lị giơ ngón tay cái, nói: “Quyền phân phối của Thủy Mỹ Nhân này tôi cũng mua, hơn nữa cũng sẽ thêm vào dòng V. Chủ tịch Giang, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, cho một cái giá đi.”
Bởi vì trước đó được không kem làm đẹp, vậy nên Khương Lị muốn báo đáp Giang Nghĩa một phen.
Ai ngờ, Giang Nghĩa rất điềm nhiên mà trả lời: “Vô công bất thụ lộc, trước khi chưa bán ra tiền, tôi không thu tiền. Tôi chỉ cần ba mươi phần trăm doanh thu của các cô, bán được nhiều tôi kiếm được nhiều, cả hai cùng kiếm.”
Khương Lị lập tức nói: “Năm mươi phần trăm! Tôi trả cho năm mươi phần trăm doanh thu!”
Lần đầu tiên nhìn thấy kiểu trả giá như này, trả lên cao, mọi người đều nhìn ra sự yêu quý và tôn trọng của Khương Lị đối với Giang Nghĩa.
Rất nhanh thì bọn họ đã lại ký xong một bản hợp đồng.
Khương Lị và Giang Nghĩa hai bên đều kiếm.
Giang Nghĩa kiếm không được chín nghìn tỷ, hơn nữa có được năm mươi phần trăm doanh thu của Thủy Mỹ Nhân; Khương Lị trong một ngày cùng lúc có được hai sản phẩm hot là kem làm đẹp và Thủy Mỹ Nhân.
Người lỗ, chỉ có Đàm Quốc Đống.
Anh ta vừa không có được sản phẩm, lại không kiếm được tiền, còn tổn thất uổng chín nghìn tỷ.
Lỗ thấy bà nội luôn!
Trong lòng Đàm Quốc Đống đẳng chát, chiếu theo tình hình hiện nay, thật ra ngay từ đầu Giang Nghĩa đã định tặng không kem làm đẹp cho Khương Lị, đổi lấy năm mươi phần trăm doanh thu cao hơn của Thủy Mỹ Nhân.
Bởi vì Thủy Mỹ Nhân là sản phẩm cải tiến hơn so với kem làm đẹp, tới lúc đó chắc chắn sẽ bán chạy hơn.
Kem làm đẹp thậm chí sẽ vì vậy mà có khả năng tụt khỏi dòng V.
Giang Nghĩa dùng một sản phẩm có tỷ lệ sẽ bị đào thải cao lấy lòng nhà họ Khương, đổi lại lợi ích lớn hơn, đồng thời còn kiếm không được chín nghìn tỷ từ chỗ Đàm Quốc Đống.
Phải biết, cho dù không có ván cược này, Giang Nghĩa cũng sẽ tặng không.
Đàm Quốc Đống tức tới mức siết chặt hai nắm đấm.
Không phải lần đầu tiên, mỗi lần đụng phải Giang Nghĩa, anh ta đều sẽ thua không ngóc nổi đầu lên được, càng muốn báo thù thì càng thua thê thảm.
Cuối cùng, Giang Nghĩa và Khương Lị cùng lúc làm một thế tay tạm biệt với Đàm Quốc Đống, sau đó vai sánh vai mỉm cười hờ hững đi ra khỏi đại sảnh.
“Đồ khốn, hai kẻ khốn kiếp!”
Đàm Quốc Đống tức tới nỗi một cước đá bay chiếc ghế ở bên cạnh.
Người dưới trướng không ai dám đi tới nói chuyện, sợ sẽ bị Đàm Quốc Đống thuận tay đánh cho
Lửa giận trong lòng Đàm Quốc Đống thật sự không có chỗ để xả.
Khó chịu!
Vào khoảng một giờ trưa, Đàm Quốc Đống lái xe về tới biệt thự nhà họ Đàm, vừa vào cửa thì nhìn thấy ông nội Đàm Vĩnh Thắng ngồi trong phòng khách cắt tỉa chậu cây.
Anh ta cúi đầu, cũng ngại đi nói chuyện với ông nội.
“Hửm? Quốc Đống về rồi à?”
Đàm Vĩnh Thắng quay người nhìn, quả thật là Đàm Quốc Đống, ông ta nhìn xa trông rộng nhìn thoáng cái thì nhìn ra Đàm Quốc Đống tức tối, vẻ mặt đầy oán khí.
Đàm Quốc Đống nghiến răng, nói: “Ông nội, chuyện lần này không chỉ đơn giản là thu mua thất bại!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất