Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Đàm Vĩnh Thắng tiếp tục cắt tỉa chậu cây, trong hai mắt tràn ngập sự tức giận và lo lắng, tốc độ trưởng thành của Giang Nghĩa vượt xa tưởng tượng của ông ta; vốn tưởng con kiến có thể tùy tiện bóp chết, hiện nay đã cắn ông ta mấy phát. 

Cứ tiếp tục như này, sẽ có một ngày Giang Nghĩa sẽ lớn thành cá sấu, nuốt chửng ông ta, nhà họ Đàm ông ta vất vả xây dựng, sao có thể vì sóng gió năm đó mà sụp đổ 

chú? 

Tuyệt đối không được! 

Có điều, khi Đàm Vĩnh Thắng vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, nhà họ Đàm nhất định sẽ phát triển lớn mạnh, sẽ không tùy tiện thì có thể sụp đổ như thế. 

Lúc này, một người làm đi tới nói: “Ông chủ, tên điên đó lại không chịu ăn cơm.” 

"Ổ?" 

Đàm Vĩnh Thắng để chiếc kéo xuống: “Sao tất cả mọi chuyện đều không theo ý muốn vậy chứ?” 

“Đi, để tôi đi xem thử.” 

Sau đó, ông ta chắp tay sau lưng đi tới một căn phòng nhỏ khuất tầm nhìn ở sâu trong biệt thự, ở trong căn phòng bày một chiếc đàn piano, ngoài nó ra thì không có thứ gì khác. 

Ông ta đưa tay ấn ba phím trong chiếc piano, sau đó thì nhìn thấy sàn nhà trên mặt đất tách ra hai bên, xuất hiện một cái cần trục đi xuống. 

Đàm Vĩnh Thắng và người làm cùng nhau đứng ở trên cần trục. 

Ấn nút, khoảng hai mươi giây sau, cần trục từ từ hạ xuống, hai người lại xuyên qua một con đường hầm chật hẹp, đi tới một căn phòng rộng rãi và sáng sủa. 

Tuy căn phòng đó ở dưới lòng đất, nhưng xung quanh không ngừng có không khí chui vào, hơn nữa hệ thống chiếu sáng rất tốt, khiến con người ở trong này cũng sẽ không cảm thấy bí bách. 

Hơn nữa, căn phòng được trang trí hoa lệ, ở giữa có một chiếc giường rồng tám chân, rất khí thế. 

Trên giường, có một người đàn ông đầu tóc bù xù, bị còng tay. 

Ông ta chính là tên điên trong miệng người làm! 

Đàm Vĩnh Thắng liếc nhìn ông ta, đưa tay cầm lấy cái giỏ đựng đồ ăn từ trong tay người làm, vừa đi vừa nói: “Lần trước không phải đã nói không quậy nữa rồi hay sao? Sao hôm nay lại không nghe lời?” 

Tên điên đó nói với giọng kiêu ngạo: “Lần trước ông cũng nói dẫn nó tới gặp tôi, nhưng ông làm được không?” 

Đàm Vĩnh Thắng cười lạnh nói: “Tôi chỉ nói để cậu gặp nó, đâu có nói đưa nó tới đây gặp cậu. Sao hả, cậu cảm thấy đời này cậu còn có thể mặt đối mặt trùng phùng với nó sao?” 

Tên điên nhíu mày, nói: “Vậy ông cũng không có để tôi nhìn thấy nó!” 

Đàm Vĩnh Thắng dùng tay chỉ vào chiếc TV vừa lắp đặt ở trên tường, nói: “Đừng vội, nhìn thấy chiếc TV đó không? Thật ra là một chiếc màn hình kết nối với một mắt camera. Chỉ cần mở TV thì có thể nhìn thấy hình ảnh mà camera quay được, tôi chỉ cần đưa nó tới trong phạm vi mắt camera, cậu không phải có thể nhìn thấy nó rồi hay sao?” 

Tên điên lập tức phấn khởi. 

“Thật sao?” 

“Đương nhiên là thật.” Đàm Vĩnh Thắng để chiếc giỏ xuống đất: “Tiền đề là cậu ăn xong cơm, khiến bản thân sống. Nếu không cho dù nó tới, cậu cũng không nhìn thấy không phải sao?” 

Tên điên đó vội vàng bò dậy từ trên giường, mở giỏ ra, dùng tay bốc đồ ăn. 

Ông ta vừa ăn vừa nói: “Tôi ăn, tôi ăn, ông mau mở TV cho tôi nhìn nó!” 

Đàm Vĩnh Thắng túng tay, người làm lập tức đi mở TV, sau khi mở ra, hình ảnh hiển thị là một phòng sách nhỏ, là nơi bình thường Đàm Vĩnh Thắng đọc sách, viết chữ. 

“Nó ở đâu?” Tên điên hỏi. 

“Đừng vội, tôi đi gọi nó gặp mặt ở phòng sách, để ông từ từ nhìn nó. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chết, ông chết thì cũng không nhìn thấy nó nữa.” 

Nói xong thì Đàm Vĩnh Thắng xoay người rời đi. 

Sau khi rời khỏi thông đạo, quay về căn phòng nhỏ, Đàm Vĩnh Thắng rút điện thoại gọi một cuộc cho Đàm Quốc Đống. 

eyJpdiI6IjRPN05lT1U5WUdKeEVZeFVhaUJkTnc9PSIsInZhbHVlIjoiNlk5cmt2aGNyakJmOWllZm1kXC9HQ3pmRDM4QVJMZDlDRkdcL29cLyt1N3FIbDNTWlVxTkQzcm8zKzM0YnZYU1JyS1lmd3M1dE1oMUU1QjdpVmg4UGpDT3dZQkVKdjdVaGY0aGpXTVhKNFFvdjJaYlQyUU5ubHo5RGhYUFpFU1A5Z1wvIiwibWFjIjoiNjYwYjE1MTk1NDIwNWY2NTdlMzk4YmJhYjFlZGQ1OGNiM2Q3MmVkNWU0NmZiOWZlZGYwN2IxNWE2NjMxZDAzOSJ9
eyJpdiI6IjZidFFRVTk0ZWRVaGRMZmdMakYzSnc9PSIsInZhbHVlIjoiQUQyUE1oVm5ldmdJSk5rWkVzV3hQZjVmdEFoV0F6MElURCtqeFVQaTdlU2xEd0dCV0ZCTFNoVXV5ZXhvR2k0aktVOFwvNFwvZUFIaUp5Vk8ySnRZTHh6amdIXC81XC9TMTZDQlNweTl0UDJpdnUxOXA4a0ZPZTZpNjNWaGs3bTY4YkZFaDJZRWFnbysrQXlFK2ZNNkdzNG8wOVwvSlRXdG5zWTVEOElvMTZaZ3Y3T0o0WWg2K0FSenduNWxzUUhWd2h0ZDQ5T2M2NGlCXC8xbWw1YzFDSGNBXC8ycUcxVlBTWkgwYUFmelpwTXRhcUpibThFcWRKT2dTcWpJZWNFXC9uRDYwRXRrWmdHTmpXUFROdEY4ZEd5RlRrZ243c1JJV3lyZ0V4cG9yZENHaGFpZEVJRzBFNUxUVU0wZDB0WmFKK3pNVGU2RHZNZWZVeFZrN0ZhQlBtMWdzeDRna3hmWGhIcUl6NEZKcHdaV0krVUVDUjg9IiwibWFjIjoiNzFhYzdiOTc1YTJkMzMyODc0NjZmZjczNjYwYTA0NjlhMjMzZDk0NjFhNDAxNzM1YzgxZmYxMTE4ZTliNTJiNiJ9

“Vâng, cháu tới ngay!”

Ads
';
Advertisement