Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Cùng lúc đó, Giang Nghĩa đang xách một túi quýt nhỏ đi ra từ trong cửa hàng hoa quả. 

Bạch Dương tò mò hỏi: “Sao thế, thống soái anh thích ăn loại quýt nhỏ này à?” 

Giang Nghĩa lắc đầu: “Không phải tôi thích ăn, Lăng Dao thích ăn, lúc đầu khi còn ở khu Giang Nam, cô ấy thường xuyên mua loại quýt nhỏ này về nhà ăn. Từ sau khi cô ấy tới thủ đô giúp tôi trợ uy, tôi còn chưa đi thăm cô ấy, hôm nay mua ít quýt rồi đi thăm ban, xem thử cô ấy sống như nào.” 

Bạch Dương vui vẻ: “Người ta bây giờ là ngôi sao lớn siêu cấp, ở chỗ ghi hình đều nhận được đãi ngộ tuyến một, thống soái anh mua 1kg quýt như này để đuổi người à? Có hơi keo kiệt rồi?” 

Giang Nghĩa mỉm cười một tiếng: “Quà nhẹ tình ý nặng, đi, đưa tôi đi.” 

“Được.” 

Bạch Dương lái xe đưa Giang Nghĩa tới chỗ ghi hình, Giang Nghĩa một mình xuống xe cầm túi quýt đi vào trong. 

Một đường đi thẳng tới khu nghỉ ngơi của diễn viên, đạo diễn hiện trường nói với anh, Lăng Dao bây giờ đang ghi hình, đoán chắc còn cần nửa tiếng nữa mới có thể qua đây nghỉ ngơi, bảo Giang Nghĩa đợi một lúc. 

Giang Nghĩa cũng không để bụng, tùy ý để túi quýt xuống, kiên nhẫn đợi. 

Anh tùy tiện nhìn, nói ra thì cả hiện trường rất quy củ, bất luận là diễn viên hay nhân viên công tác đều làm việc chăm chỉ. 

“Xem ra hiệu quả của chương trình “Just Running” không tồi, vẫn có đạo lý” 

Khi anh vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một cô gái, từ trong chiếc xe cách đó không xa truyền ra. 

“Sao vậy?” 

Còn chưa đợi Giang Nghĩa đứng dậy thì nhìn thấy nhân viên công tác đẩy một người đàn ông nhiễm tóc vàng từ trong xe ra, hơn nữa nói rất nghiêm nghị: “Nơi này là phòng thay đồ của phụ nữ, một người đàn ông như anh sao có thể chạy vào trong? Không nhìn thấy biển bên cạnh xe hay sao?!” 

Ha ha, sao có thể không nhìn thấy? Là bởi vì nhìn thấy mới càng muốn chạy vào. 

Tên tóc vàng đó cười nói: “Không phải chỉ nhìn vài cái thôi sao? Đâu mất miếng thịt nào, có gì phải tức giận? Với lại, anh có biết tôi là ai không mà dám lớn tiếng với tôi?” 

Nhân viên công tác đó nhìn tên tóc vàng, thật sự chỉ dám tức không dám nói. 

Giang Nghĩa tò mò hỏi đạo diễn hiện trường ở bên cạnh: “Tên tóc vàng này là ai vậy?” 

Đạo diện hiện trường thở dài: “Cậu ta tên Đường Cương, là con trai út của ông chủ của Đường Văn Nhất Phẩm, ỷ vào ba cậu ta đầu tư tí tiền vào “Just Running”, dựa vào quan hệ tiến vào đoàn phim, cả ngày gây chuyện, làm trò không sạch sẽ với các cô gái. 

Đường Văn Nhất Phẩm? 

Giang Nghĩa không có ấn tượng gì, dù sao bên phía nhà quảng cáo cũng có hai người Tề Vân Mỹ và Lưu Mỹ Đồng phụ trách. 

Có điều, cho dù là nhà quảng cáo có đầu tư lớn cũng không thể làm bừa như vậy? 

Đạo diễn hiện trường oán trách: “Giới giải trí ở thủ đô hiện nay rất hỗn loạn, những bên đầu tư đó muốn làm gì thì làm cái đó. Rất nhiều lúc còn muốn dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên, nếu không chịu thì không cho quay, phong sát toàn diện. Đường Văn Nhất Phẩm này ở thủ đô cũng coi như là nhà quảng cáo có số má, Đường Cương ỷ nhà mình có tiền có thế, cả ngày làm bừa, làm cho đoàn phim loạn cào cào lên” 

Giang Nghĩa hỏi: “Tề Vân Mỹ và Lưu Mỹ Đồng có biết không?” 

Đạo diễn hiện trường bất lực lắc đầu: “Mọi người đều kiêng kỵ Đường Cương, không dám nói bừa; cho dù nói cũng chỉ là nhắc vài câu vu vơ, trước giờ không ai dám đi cáo trạng với cô Tề, giám đốc Lưu. Với lại, người bình thường cũng không gặp được hai vị đó.” 

Giang Nghĩa gật đầu. 

Loại chuyện này không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy thì không thể không quản; huống chi rất nhiều diễn viên trong show giải trí “Just Running” đều tới từ giải trí Ức Châu. 

Nữ diễn viên của công ty mình bị người ta bắt hiếp, anh làm ông chủ sao có thể ngồi không không quản chứ? 

Khi nói chuyện, Đường Cương đó còn muốn xông vào. 

Nhân viên công tác vội cản lại, nhưng lại không dám dùng sức, sợ đụng Đường Cương vào đâu, tới lúc đó không đền nổi. 

Đường Cương gấp gáp, đạp một cước vào bụng của nhân viên công tác, đá anh ta sang một bên, sau đó chui vào trong xe. 

Những cô gái thay đồ đó đều bị dọa hét lên, người nào người nấy đều chỉ thuận tay túm lấy quần áo mặc vào, cũng không quan tâm có phải mặc đồ của mình hay không. 

Đường Cương vừa lau miệng vừa cười he he nói: “Ayia, các em không cần mặc, có gì phải mặc chứ?” 

“Tôi thấy các em trông không tồi, đều là mỹ nữ xuất chúng, địa linh nhân kiệt của Giang Nam, xem ra không phải hư danh, những mặt hàng ở thủ đô tôi nhìn chán rồi, thật sự là lần đầu nhìn thấy cô gái lung linh như này.” 

“Các em có thể còn không biết tôi là ai, tôi nói cho các em, tôi là cậu chủ nhỏ của Đường Văn Nhất Phẩm, “Just Running” này là ba tôi đầu tư hết” 

“Quy tắc ngầm của giới giải trí các em cũng biết đấy, có ai muốn thượng vị, nào, bước lên hai bước, ở với tôi mấy ngày, tôi bảo đảm “Just Running” mấy ngày sau, đất diễn của các em sẽ tăng lên với biên độ lớn!” 

“Như thế nào?” 

Những cô gái đó đều bị dọa sợ, người nào người nấy trốn vào trong. 

Bọn họ đều là diễn viên tuyến 3, do giới trí Ức Châu một tay bồi dưỡng; vốn là chuẩn bị đi theo những ngôi sao lớn như Lăng Dao diện kiến sự đời, trải nghiệm một chút, ai ngờ lại xảy ra chuyện kinh tởm như này. 

Những cô gái này khóc lóc, nhân viên công tác cũng chỉ có thể lo lắng suông. 

Giới giải trí ở thủ đô là như vậy, những nhân vật nhỏ như bọn họ cho dù có tức giận nữa cũng không có cách thay đổi. 

Đường Cương nhíu mày nói: “Khóc cái gì? Đây là cơ hội tốt cho các em thượng vị! Ở thủ đô có biết bao nhiêu ngôi sao nữ muốn lấy lòng tôi, tôi cũng không cho bọn họ cơ hội, sao các em còn nể mặt rồi mà không biết điều thế?” 

Anh ta nhổ một bãi. 

“Đồ cấp thấp là đồ cấp thấp, vô dụng.” 

Đường Cương lẩm bẩm một mình: “Vẫn là Lăng Dao tốt, tướng tá xinh đẹp lại phóng khoáng, một bụng văn thơ khí chất phiêu phiêu. Đợi đấy, không lâu nữa thì tôi sẽ 

khiến Lăng Dao lên giường của tôi!” 

“Có điều, trước khi thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn như Lăng Dao, dùng các em khai vị trước, để tôi nếm thử con gái của Giang Nam có mùi vị gì?” 

Đường Cương nói đầy đểu cáng: “Nếu các em đã không chịu chủ động bước lên, vậy để tôi lật thẻ bài.” 

Đường Cương giống như hoàng đế, đi tới trước bảng ghi tên của các diễn viên, nói: “Để tôi nhìn xem, tên của ai hay” 

Quét một vòng, anh ta cuối cùng cười nói: “Quân Hương Lan, cái tên này hay, là ai? Đứng ra đây, tối nay do em hầu hạ tôi qua đêm. 

eyJpdiI6Iitldm5Bcm5nNXNxTFNsUnFKMXFZZWc9PSIsInZhbHVlIjoiNk9kOTVQTWpKYTBtc3FaSmx1S0ZGcUpTbXByUElmdTNCWVdzaExMRVRjQU43YUY0OWJWZnBqcFFYWmEzQTRnTE9lYmlWVnMrUW1HZGR1MitHUTdaZUNIdDlyWVA5R3FJOEd6Wlg1MjhzaVZraStrcW5nZHdBUnU3cnAyQkZ3RmRabE1UbWpPZFg5Wk1oRXJVVjVWVGd1OGhzczJIMzR4M001V3BhZFd0aDY4Tlo1aUdtR1JCM3ZmQWJ4RHJVcFVPeVN5ZmY1QWc0OWhBd0JsYjFVWXJZRXpVT0tLeDgzMk1cL2dNMThEQ25FTW8zXC9YXC93QWwxUXE2czd2UW5IczFiaUN1NzNjM2lqZTFheTZ1K3liXC9LZllSSVQwamdzc3F3WDlqWTVSd2hTNjhuU0FRdE51eGFGM0JKUXB0K3VQanVIWHZwaFhtM1FLTkZobFNnd2QxdXVBQT09IiwibWFjIjoiYmE1MTc5YTEzYWY0NTAyYTIxOWVhMjc2M2Y2YjEwZDhlNmY3YzcxYWQ5NzE1YTNjNjg5ZjI4MDVjM2NmYTA0NyJ9
eyJpdiI6Ik95M2piNUFSK0VnZ2RYZGJkWkZpSUE9PSIsInZhbHVlIjoiZUhtWHVzdStSbVhUMTBkQVlBZ0NzbHBLN0NrT251ZFk2RzA5Wlh1aVgxSmFqZjdsSjhHRTlJWUx5d0pFOUJxNHRxSnkrS3VmVVVuT2JrcVNZZVdGVFdMVlQ5UFpRQ0RaWmVnM1pKTEtLNnBWVHBNU0djT2N0WU9Ec1pBajR2U1BNSmV6Y2xCNUozS3Nkd0UzQ2NGQkpSa0lMSnFkdkZ5eGU2b3JBXC8yblQwdz0iLCJtYWMiOiI4YTYzZTE5N2ZkNWUwODljY2MxMTRhMjUxY2Q5MTFiZTBkYzkyMDZjZWY2ZGQzZmIwY2ZiNzQ5ZTI1ODQzMjBjIn0=

Đường Cương hằn học nói: “Em có phải nghĩ sai một chuyện không? Tôi không phải đang yêu cầu em đi theo tôi, mà là đang ra lệnh cho em! Em là tự mình đi theo tôi, hay là để thủ hạ của tôi trói em như con lợn rồi khiêng đi, tự mình chọn đi

Ads
';
Advertisement