Đường Văn Nhất Phẩm, lão tổng Đường Túng Tần đang uống cà phê nghe nhạc ở trong phòng làm việc, suy nghĩ xem tối nay nên đi lật thẻ của ai.
Đột nhiên tiếng gõ cửa giục dã vang lên.
“Vào đi.”
Cửa mở ra, hai tên thủ hạ khiêng Đường Cương đi vào, chỉ thấy cánh tay của Đường Cương quấn băng, dáng vẻ giống như được xử lý khẩn cấp.
“Làm sao vậy? Sao lại thành ra như này?”
Đường Túng Tần thiên vị nhất đứa con trai út này, nhìn thấy Đường Cương bị gãy tay thì rất đau lòng.
Đường Cương khóc rồi nói: “Ba, con bị người ta bắt nạt.”
“Ai bắt nạt con? Nói cho ba, ba thay con báo thù rửa hận!”
“Là Giang Nghĩa của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc!”
“Cậu ta sao?”
Đường Túng Tần rất không hiểu, ông ta và Giang Nghĩa cũng coi như là đối tác hợp tác, hơn nữa Giang Nghĩa có thân phận địa vị gì, lấy tư cách gì ra tay với Đường Cương như này?
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con nói rõ ràng cho ba.”
Vì vậy, Đường Cương thêm mắm thêm muối nói lại một lượt chuyện xảy ra trước đó, tận khả năng miêu tả Giang Nghĩa thành một tên khốn nạn hung dữ bá đạo.
Cộng thêm sự lo lắng của Đường Túng Tần.
Quả nhiên, sau khi nghe xong thì mắt Đường Túng Tần đỏ ngầu, tức tới mức giậm chân.
Ông ta còn an ủi Đường Cương: “Trên đời này lại có tên khốn ngông cuồng bá đạo như này! Thật sự coi Đường Văn Nhất Phẩm chúng ta dễ bắt nạt à? Con trai con yên
tâm, chuyện này ba sẽ không để yên cho cậu ta.
“Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc và nhà họ Đàm đấu đá ghê như vậy, đang là lúc thiếu tiền. Ha ha, bây giờ ba rút đầu tư “Just Running”, ngược lại muốn xem xem cậu ta còn chống đỡ kiểu gì?”
Nói xong, ông ta lập tức gọi điện thoại cho phòng tài vụ, tiến hành rút đầu tư đối với “Just Running”, không chỉ như vậy, gọi cả cho những nhà đầu tư khác, yêu cầu cùng nhau rút đầu tư.
Ngắn ngủi chưa tới một tiếng, mấy chục nhà quảng cáo rút đầu tư đối với “Just Running”, rút vốn toàn bộ.
Ảnh hưởng khá nghiêm trọng.
Cùng một thời gian, trong biệt thự của nhà họ Triệu, Tề Vân Mỹ vẫn đang vui vẻ vì chuyện đánh đau nhà họ Đàm dạo gần đây, trong lòng nghĩ dựa vào chương trình “Just Running” này, nói không chừng hoàn toàn chiếm được thị trường show giải trí.
Còn chưa đợi cô ta vui vẻ bao lâu, từng cuộc điện thoại gọi tới, không có ngoại lệ, tất cả đều là bên đầu tư gọi tới.
Mà lời thống nhất của bọn họ chính là: rút đầu tư.
Tại sao?
Tề Vân Mỹ nghĩ không thông.
Đội hình diễn viên của “Just Running” lớn chưa từng có, trước đó không biết bao nhiêu nhà đầu tư tranh nhau muốn đầu tư, sao bây giờ tất cả đều muốn tiến hành rút đầu tư?
Làm cái quái gì vậy?
Khi Tề Vân Mỹ hỏi lý do, nhà đầu tư chỉ có một câu trả lời: Đi hỏi Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa? Anh đã làm chuyện đắc tội với nhà đầu tư sao?
Sau khi nghe ngóng rõ vị trí của Giang Nghĩa, Tề Vân Mỹ vội vàng đi tới phim trường, tìm được Giang Nghĩa, vừa gặp mặt thì vội vàng hỏi: “Chủ tịch Giang, anh rốt cuộc đã làm chuyện gì chọc giận nhà đầu tư, bây giờ tất cả đều muốn tiến hành rút đầu tư!”
Tất cả?
Giang Nghĩa có hơi nghi hoặc, anh chỉ gây sự với Đường Văn Nhất Phẩm, sao lại ảnh hưởng tới tất cả các nhà đầu tư?
Vì vậy, Giang Nghĩa kể lại đơn giản một lượt chuyện xảy ra trước đó.
Sau khi nghe xong, Tề Vân Mỹ muốn khóc cũng không khóc được.
Cô ta thở dài, nói: “Chủ tịch Giang, thật ra anh làm như vậy cũng không thể trách anh, hành vi của tên Đường Cương đó quả thật quá đáng, tôi cũng có nghe nói, nhưng anh có biết tôi tại sao không dám động với cậu ta không? Chính là sợ nhà đầu tư sẽ chạy hết.”
“Giống như bây giờ, xuất phát điểm của anh là tốt, nhưng đắc tội với Đường Văn Nhất Phẩm chính là đắc tội với hầu hết các nhà đầu tư, sự việc không dễ xử lý”
Giang Nghĩa tò mò hỏi: “Chương trình giống như “Just Running”, theo lý mà nói tất cả các nhà đầu tư đều muốn tranh nhau đầu tư, Đường Văn Nhất Phẩm không đầu tư thì là tổn thất của họ, tại sao lại xảy ra tình huống Đường Văn Nhất Phẩm rút đầu tư, các nhà đầu tư khác cũng rút đầu tư theo?”
“Haizz... Tề Vân Mỹ lại thở dài: “Chủ tịch Giang, anh vừa tới thủ đô không lâu, ở đây anh có rất nhiều chuyện không hiểu. Bỏ đi, tôi gọi điện thoại cho Đường Túng Tần, xem thử có thể vãn hồi được không.”
Sau đó, Tề Vân Mỹ gọi điện thoại cho Đường Túng Tần.
Gọi liên tiếp hơn mười lần, bên đó cuối cùng cũng nghe máy.
“Alo? Cô Tề à? Gọi điện cho tôi có chuyện gì thế? Bây giờ tôi rất bận, không có thời gian tán gẫu với cô.”
Đây rõ ràng là biết Tề Vân Mỹ muốn làm gì, cố ý nói như vậy.
Tề Vân Mỹ vẫn khách sáo nói: “Sếp Đường, sao đang yên đang lành lại rút đầu tư thế? Chuyện lớn như này, chúng ta phải thận trọng.”
Đường Túng Tần đã cười: “Bác sĩ tôi sẽ tự mời, không cần cô phiền lòng. Với lại, chuyện này đâu trách cô được, cô Tề cô nói xin lỗi cái gì chứ? Muốn xin lỗi, cũng là tên chó khốn kiếp Giang Nghĩa đó tới xin lỗi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất