Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Triệu Dung đỏ bừng mặt giống như quả cà chua chín mùa hè. 

“Chị Laura, chị nói linh tinh gì vậy?” 

Laura xua tay: “Chị cảm thấy anh Giang khá tốt, em gả cho anh ta cũng có người bảo vệ, sau này sẽ không sợ ai bắt nạt em nữa. 

Rõ ràng Laura là đang báo thù lời Triệu Dung nói trước đó. 

Triệu Dung cũng không nhượng bộ, trực tiếp đứng dậy nói: “Em cảm thấy chị Laura và anh Giang ở bên nhau mới khá tốt! Nội tâm chị lạnh lẽo như vậy, cần mặt trời nhỏ của anh Giang sưởi ấm chị” 

Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng tụt xuống ze-rô độ. 

Laura không biết tại sao cũng xấu hổ đỏ mặt, cô ta nhìn Triệu Dung, trước giờ không từng nghĩ cô bé này cũng sẽ nói ra những lời không chuẩn chỉ như này. 

Triệu Dung cũng có hơi xấu hổ, lời vừa rồi hoàn toàn là chưa qua suy nghĩ mà đã nói ra. 

Hai cô gái đều đẩy Giang Nghĩa cho đối phương. 

Tuy nhiên... 

Thật ra bọn họ đều khá hy vọng Giang Nghĩa sẽ bị đẩy tới bên cạnh mình. 

Phụ nữ luôn nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, rất nhiều lúc lời nói ra và điều mình nghĩ hoàn toàn khác nhau. 

Người ngại nhất chính là Giang Nghĩa. 

Đang yên đang lành, trở thành đồ để hai người phụ nữ đấu khẩu. 

Anh họ một tiếng: “Cái đó... công ty tôi còn có việc, tôi về trước.” 

Vừa nói xong, Laura và Triệu Dung đã khẩn trương, đồng thanh nói: “Làm gì mà vội thế, ăn cơm xong rồi hẵng đi.” 

Hai người phụ nữ cùng lúc nói ra, không khỏi liếc nhìn nhau, đều sững người. 

Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. 

Đừng thấy trước đó Laura hận Giang Nghĩa thấu xương, thật ra phụ nữ đều thích người đàn ông mạnh mẽ, càng thua Giang Nghĩa thì càng sinh ra ý khâm phục Giang Nghĩa. 

Cộng thêm tâm cảnh cô đơn của Laura lúc này, ngoài Giang Nghĩa không có người thứ hai có thể nói. 

Vậy nên e là bản thân Laura cũng không biết mình có tầng tình cảm khác với Giang Nghĩa, hy vọng ở bên anh nhiều hơn. 

Một lúc là được. 

Giang Nghĩa ngại ngùng ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm ở giữa hai người phụ nữ. 

Chiến thần Tu La cũng có lúc sợ, có vấn đề khó không thể ứng đối! 

Ăn cơm xong thì đã hơn mười giờ tối, hai người phụ nữ đương nhiên không thả Giang Nghĩa rời đi, vì vậy hai nữ một nam ngồi ngây ở phòng khách một buổi tối. 

Không nói nhiều nhưng lại khiến Triệu Dung, Laura đều cảm thấy rất thoải mái. 

Cô độc, rất đáng sợ. 

Hai người bọn họ đều cô độc quá lâu, cũng chỉ khi ở bên Giang Nghĩa mới có thể giải tỏa sự cô độc này. 

Sáng sớm hôm sau, Giang Nghĩa ăn xong bữa sáng thì quay về khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc. 

Vừa bước chân vào phòng làm việc thì ngay sau đó nghe thấy giọng nói kỳ quái của Miêu Đồng: “Aiya, ai đó cuối cùng cũng chịu quay về rồi cơ đấy? Đã nói chỉ ăn bữa cơm, sao ăn cả đêm thế? Sợ là ăn cơm và đi ngủ cũng bao luôn rồi nhỉ?” 

“Haizz, đàn ông.” 

“Thật không biết ai đó làm sao đối mặt được với người vợ kết tóc ở tít khu Giang Nam? Nghiệp chướng nặng nề.” 

Giang Nghĩa bị nói tới ngượng mặt. 

Có lòng muốn giải thích nhưng Miêu Đồng căn bản không nghe, hơn nữa Miêu Đồng đã khẳng định Giang Nghĩa đã chìm sâu vào sự dịu dàng của Triệu Dung, giải thích cũng không tin. 

Bất lực, Giang Nghĩa lái sang chủ đề khác: “Cái đó... hôm nay có việc gì không?” 

“Yo, còn có thể nghĩ tới công việc à?” 

“Khụ khụ, Miêu Đồng đủ rồi.” 

Miêu Đồng hừ lạnh một tiếng, nói: “Công việc đương nhiên có, tối qua khi anh chìm đắm trong sự dịu dàng, tôi đang tăng ca làm việc! Nhận được hai cuộc gọi, sáng nay sẽ có hai cuộc gặp mặt.” 

eyJpdiI6ImljZjFyZUtxR3BLSHh4Q0RwekFvWUE9PSIsInZhbHVlIjoiUnc0MXo4Z053eDU5eDE5MWdVZkJ0TDFsdzM4QXo2N3J4cmEyK05HY21wZ1JJK05IK3R6SmtrOHFhemRMSnhvY0dnNDB2YlhjMkdOaitGZ1NUamtUT29XYThHK05uTFdNMnRsRHZ4Wm1DREpUYWtrTGZnQ0tqTm15clc1YllkM2siLCJtYWMiOiJmNmIxMmFhNjMzM2UzMTA3MDQ1MzBmMzEyNWE5N2I4MmNjNThhNmVhM2NkYjNlZGQ5ZWEzN2ZjYmQzMTNmYjE3In0=
eyJpdiI6InhYNXNaNkdrYmN5SjcrZHk0anFiZXc9PSIsInZhbHVlIjoiVkRzRDREMUFTRUV4Q25NSTJKc3FFUmpVanY3d01HVTVSaHMySnZLZWx3ZUsyWWVsMTVTaVVSc1A4ZmsxckpKK1ZmbzdKNmNQSXpwRm1oOFY4WkFrQ0hQTmtyMk1RXC9HWlhOVkh3UEk0bkJCdXRrOUF5MFVGS1ZGQVp2dGZnRVZUWDFGbXBLRkhDaHp5Ykx4MVdZOWcycUE3RXd3bmJUYmxLekRmek9YZWViY2w5Wm1RUGRnN3UySDMxdnA4UDR4ejZuQmNiV2xOS3Y1cG00SDJoaWN3bGNtbm9kSjlJWUtud25cL3grWG8rSWJ3RFA5QWQ1U2F1QzZ0QkdyK2pKYlBBVFVDc2h2Wm95TnhQSkxjRnhnMkFNelFjaDBQTlF2SERJNVJwdWtUd1wvYzc0N0FhMlpVcWZjczd0SU8rQ0ZsY2xGXC80YzY1bFJWRDh2elFWdGZjZnFRbEQ2WkZONU1vZGFqTUNTOWdKcEs1VFp6blprZHpyN0tEcU5xZStUXC8yeCtxSXJaczFCcjZIcmxTcVhueXpMcWxpVkpXTHhaTDNZZWNiTjY5NitSZm5KV0I0eVJjTnltWlpyMmRXUmk2cnQ3IiwibWFjIjoiMDVlNTU3MDIwODZjNjRhNTg0MjI0YTU2NTNhMTQzYTE5MmJiNzYwZTQ5MDU3NzQyYzI3ZTgyN2QxM2Y4MDYxZSJ9

Giang Nghĩa dựa ra sau, nhà họ Triệu, nhà họ Khương trước sau qua đây, sáng hôm nay náo nhiệt rồi.

Ads
';
Advertisement