Văn Vân Chi khóc không thành tiếng, nhiều năm như vậy không chiếm được tình yêu của chồng thì thôi đi, thế mà còn bị tố cáo có quan hệ bất chính với vệ sĩ, chuyện này biết kêu ai đây?
Quan trọng là còn bị chụp ảnh lại dẫn đến không có cách nào khống chế được.
Văn Vân Chi không biết tại sao lại có những tấm hình này, người trong hình rõ ràng là bà ta nhưng bà ta chưa từng làm bậy với vệ sĩ mà!
Càng nghĩ càng cảm thấy oan khuất.
Tuy Khương Lị cũng cảm thấy tỷ lệ Văn Vân Chi làm ra chuyện hoang đường này không lớn, nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt bà ta không thể không tin. Cuối cùng Khương Tông Chí nói: "Văn Vân Chi, bà chờ bị đuổi ra khỏi nhà đi!"
Sau đó ông ta và luật sư Uông Đồng rời khỏi hiện trường.
Văn Vân Chi ngã ngồi xuống đất khóc nức nở, Khương Lị cũng không biết phải an ủi bà ta như thế nào.
Nhưng so với an ủi thì vẫn có thứ khác quan trọng hơn - - quyền lực.
Dựa vào phép tắc nhà họ Khương thì một khi Văn Vân Chi làm ra chuyện phản bội gia chủ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Rừng rậm động vật do Văn Vân Chi quản lý cũng sẽ rơi vào trong tay Khương Tông Chí.
Quyền lực vốn chia làm ba phần, nhưng trong phút chốc lại tập trung trong tay Khương Tông Chí.
Như vậy là bình thường à?
Khương Lị càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, bà ta luôn có cảm giác như bị tính kế nhưng trong phút chốc cũng không tìm được chứng cớ, nên cũng
không thể tùy tiện nói lung tung.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất là Văn Vân Chi phải an toàn mới tránh được mâu thuẫn nội bộ trong nhà họ Khương.
Khương Lị nói: "Em dâu em đừng quá đau lòng, với tình huống hiện tại có đau lòng khổ sở cũng không làm được gì cả, chúng ta nên nghĩ cách điều tra rõ chân tướng. Nếu em chưa từng làm loạn với vệ sĩ Nguyên Diệu đó thì làm gì có những tấm ảnh kia? Chúng ta nên điều tra thật rõ ràng"
Được nhắc nhở Văn Vân Chi lập tức tỉnh ngộ: "Đúng, nhất định phải điều tra rõ ràng!"
Bà ta lập tức chạy ra ngoài lên xe lái thẳng đến chỗ ở của Nguyên Diệu, vừa đến nơi bà ta đá cửa đi vào.
Nguyên Diệu đang nấu cơm ở nhà thấy Văn Vân Chi xông vào thì giật mình.
Anh ta chuẩn bị ra tay, khi nhìn rõ là ai mới kinh ngạc hỏi: "Bà Văn, sao bà lại đến chỗ tôi thế ạ?”
Văn Vân Chi chất vấn: "Nguyên Diệu, tại sao lại có những tấm ảnh kia?"
"Còn giả vờ à? Là những tấm hình của Khương Tông Chí đó, đó là cậu... Cậu với tôi... Cái loại ảnh đó đó!"
Văn Vân Chi không biết nên nói như thế nào mới thích hợp.
Sau khi nghe xong Nguyên Diệu biến sắc, anh ta thở dài nói: "Ôi bà Văn, tôi đã biết chuyện những tấm ảnh rồi nhưng mà giấy là không gói được lửa đâu. Quan hệ của chúng ta như vậy không bị người ta phát hiện cũng khó nên không có cách nào đâu."
Cái gì gọi là “Chúng ta có quan hệ như vậy”? Nói cái gì thế hả?
Văn Vân Chi chỉ tay vào anh ta mắng: "Cậu nói linh tinh cái gì thế hả? Tôi có quan hệ gì với cậu đâu hả?"
Nguyên Diệu nhún vai: "Bà Văn, ở đây không có ai nên bà giả vờ làm cái gì? Quan hệ đó của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi, thôi, thừa nhận đi"
Thừa nhận cái gì mà thừa nhận?
Văn Vân Chi thật sự muốn nôn ói.
Bà ta và Nguyên Diệu thì có quan hệ gì? Không lẽ bà ta mất trí nhớ chắc?
"Nguyên Diệu, cậu!"
Nguyên Diệu lắc đầu: "Bà Văn, việc đã đến nước này rồi thì bà không phải chối nữa"
Nói xong, anh ta xoay người vào trong phòng.
Trong phòng, Nguyên Diệu lộ vẻ mặt gian xảo đáng khinh, anh ta cầm điện thoại gửi một cái tin nhắn: Xong.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất