Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Trời trong nắng ấm, thoáng đãng nghìn dặm. 

Thời tiết hôm nay giống tâm trạng cực kỳ sáng láng thoải mái, vui tươi hài lòng của Giang Nghĩa. 

Anh được mời tham dự "lễ mừng sắc phong" của Khương Lị. 

Hôm nay, Khương Lị sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Khương, còn Giang Nghĩa sẽ nhận được phần quyền lực thuộc về Khương Tông Chí, lấy được Phồn Tinh 

Các. 

Mặc dù thực chất họ đã chiếm được rồi, nhưng vẫn phải đi theo quy trình. 

Tất cả những người có mặt trong buổi tiệc của nhà họ Khương hôm nay đều là những nhân vật tầm cỡ ở thủ đô, rất nhiều quan chức cấp cao đã đến hiện trường. 

Những học giả uyên thâm trò chuyện nói cười, không hề có dân thường lui đến. 

Mỗi người đều đeo vàng bạc. 

Hôm nay Giang Nghĩa mặc một bộ vest rất trang trọng, bên cạnh anh là Miêu Đồng và Bảo Bình của Thập Nhị Hoàng Kim. 

Bởi vì Bạch Dương và Quân Nhàn vừa mới xác nhận quan hệ, phải chuẩn bị kết hôn và đối phó với giới truyền thông, nên Giang Nghĩa đã đặc biệt cho Bạch Dương một kỳ nghỉ dài hạn để Bạch Dương đi chuẩn bị chuyện của mình. 

Anh bên này chỉ để mỗi Bảo Bình bên cạnh. 

Nếu Bạch Dương là một nhà buôn tình báo, thì Bảo Bình là một người đa mưu túc trí. 

Bảo Bình khôn ngoan và vững vàng hơn Bạch Dương. 

Bạch Dương là một chàng trai vui vẻ tỏa nắng, còn Bảo Bình là một cậu chàng tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi. 

Bảo Bình đang mặc chiếc áo tuxedo, đeo cà vạt và đeo kính. 

Nếu xét về ngoại hình thì có bốn từ để miêu tả: tuấn tú lịch sự. 

Giang Nghĩa hơn Bảo Bình về mọi mặt, nhưng xét về ngoại hình, Giang Nghĩa chắc chắn không bằng Bảo Bình. 

Bảo Bình là một người ai gặp cũng thực sự mê. 

Anh ta vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý, những cô chiêu quý tộc vốn đã quen nhìn nhiều kiểu minh tinh, tiểu thịt tươi, nhưng sau khi nhìn thấy Bảo Bình thì cũng cầm lòng không đậu bị vẻ ngoài của anh ta thu hút. 

Họ chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào xinh đẹp như vậy. 

"Xin chào, đây là danh thiếp của tôi." 

"Anh có thể để lại cách thức liên lạc không?" 

"Thưa anh, tôi có thể mời anh uống một ly rượu không?" 

Bảo Bình mới đi một đoạn đường mà không biết có bao nhiêu cô chủ động đến bắt chuyện với anh, chiếc túi nhỏ của anh ta thoắt cái đã nhét đầy các loại danh thiếp. 

Tất nhiên, Giang Nghĩa cũng nhận được rất nhiều danh thiếp, nhưng tất cả đều là danh thiếp của những ông cụ, người đứng đầu các gia tộc và người phụ trách công ty. 

Miêu Đồng nhìn hai người họ cười khúc khích vui vẻ. 

"Quả thật các anh được hoan nghênh ghê" 

Mặt Bảo Bình cũng đầy chua xót, anh ta cũng không ngờ mình được hoan nghênh như vậy, bộ dáng đẹp trai cũng phiền muộn ghê. 

Ba người ngồi ở hàng ghế đầu của hội trường. 

Sau một hồi chờ đợi, lễ sắc phong chính thức bắt đầu. 

Khương Lị bước lên sân khấu mỉm cười với mọi người, sau đó bắt đầu bài phát biểu chính thức, nói ra hết tất cả những gì mà bà ta đã chuẩn bị. 

Thực ra kết quả đã định sẵn cả rồi, hôm nay chỉ là một quá trình để công bố trước mặt công chúng mà thôi. 

Những người dưới sân khấu cũng biết chuyện, vì vậy không ai có cảm giác mong đợi lớn lao đối với kết quả, bởi vì đều đã xác thực hết rồi. 

Không nghi ngờ gì nữa, Khương Lị đã nhận được sự đồng ý nhất trí của hội người cao tuổi nhà họ Khương và trở thành người đứng đầu nhà họ Khương. 

Tiếp theo, Khương Lị đích thân tuyên bố tất cả các bộ phận ban đầu do Khương Tông Chí phụ trách hiện đã được giao cho Giang Nghĩa tiếp quản. 

Vốn dĩ đây là một chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì. 

Tuy nhiên, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra trong quá trình công bố. 

Ngay sau khi Khương Lị tuyên bố, và ngay khi Giang Nghĩa chuẩn bị lên sân khấu phát biểu, thì một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến. 

"Tôi không đồng ý!" 

Giọng nói này tương đối già nua, mặc dù đã cố gắng hết sức để hét lên nhưng vẫn có chút khó khăn. 

Mọi người tò mò quay đầu lại xem rốt cuộc là ai lớn gan dám quậy phá buổi lễ sắc phong của nhà họ Khương như vậy. 

Ngay khi mọi người quay đầu lại nhìn thì kinh ngạc phát hiện ra đó là một ông già. 

Tóc bạc trắng. 

Trông bộ dáng chưa đến tám mươi thì cũng hơn bảy mươi. 

Có người nhận ra, liếc mắt một cái đã biết đó là ai, kinh ngạc nói: "Đó không phải là Khương Tiến Đạt đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương sao?" 

Ông ta đã bị đuổi đi khoảng ba bốn mươi năm rồi, hôm nay đột nhiên trở về thì chắc chắn có ý đồ xấu. 

Khương Tiến Đạt đi đến dưới khán đài và nói lớn với Khương Lị trên sân khấu: "Tôi không đồng ý với quyết định hôm nay!" 

Khương Lị cũng nhận ra người đi tới. 

Bà ta vẫn khách sáo, lễ phép gọi "bác" rồi hỏi: "Không biết bác có gì không đồng ý? Sao nào, Khương Lị tôi không xứng với vị trí gia chủ sao?" 

eyJpdiI6IitHanhJREgrMEpFVXdlV1J2bHc5ZFE9PSIsInZhbHVlIjoiSFFySjVZTVN0am1YQnZ2Wjg2V0JmeUN6djd2ZE84YUZlandHUTQ0XC94Qyt1T0RmaWlHRDMrYlp5RWl0eUhDQ2hRTCtPOUF0Y1JRU3hCclwvNXhia0ptSVwvNVwvd1hKMWpIV1NjcGFHNDdhMGplU282UGxYNXNLUXRnb1RyNWRZYkNWcDZDU2FoREwwbXNLUVMxT0toY1V0TFF6dHRLajZjdGVzTVVPZllGNWpcL1Y5T2h2Ync0RjBmNnBFZzc1YUVFRUs0Q0k4cEZ6VlwvNkcra2IwOHRKbXBrVDNDMml6UE5uNE5hZE1rc1JOZWVKXC9id3BzakZZWEpyYm1KRjZBbjlpVnVqQUZhbXZtN2RMQ29jdUZIU1k3d3lJQ3kxNmQ2cnFtMVB2VkFDMEpJMDFRUjN1dTFlRVIzSjZBVHg1V21iWmNzOCt6OTZLaFQzaWdcLzUyWVlRQlZhUDI1aUdZRGt5UVpxMEVGUjBqOUR2S3huMWt2VmFMdEpBaGhhbGVoYmI4WTB3MXkxRzFmQ01oQ3NlNmR5eVYxdjJDUzRabXJZWVBOTWE0ZEhLcTEybnBCZGhlK0c4QTZIVnRMWGhwdVdaQ29veDlEdmxCdmhndlwvY01FaXZYa3BrN3RtYUFTTlVRRWpjRGk2NDRpeWRSY2lKenlQVUdQVk5kNWNCM0s5NnhDSEF1dU9DOWdEOWxxVFFBY1ZENDBDR05uRzUybGZLK2VyVUVqK0RzME9YY0FTZEtGYW5KRmhEb0RiODB2bzdESE00RmkrNlZwdVd0RWkrQXpXejlOSUVySEtGYmV5dU5jT01veVA5cXlSSUZpZ1hiY0ZjYUcwMjROS1RsN24xeU1jeEJsS0EraHB3WiswNmdpVlR3V0N4NVByMEtkcEJTK0lrSkowSkF0aTVwYUtyOFwvajV5cFFmMHdiUDFHN21BS2xNN2JYdnc4eWFXbW9jV0RQaUIyUDBKNWZQNzU0R2RsQ1RPNnhnbDU1OUt1N2J5ckZ2aEV3UUV1N1wvWmc2cmdyYTNvY21hdTBtc3NKWGR2YVpQUTNDeUsxWlBETDdDQWtmaSszUDdNZ09uZW1idmdVcVltZlQzTHdTVHZIa0FcL0FhZDNNdW16ZWJMWmRXd3lLXC9JY3ZzR3hlcDdlZVRqYXlCRTRFMFlad3lEQjlkM2JCeVRaXC96eEZyTU9UUnN1c0dcL2FueU9IaFdyQ1ZVSXJOZ3JVMXVob3gzM0M4NUJYT2ZKYStzd05VdEZxNm9DZmhpcFBYRzllNlN5Z0lUYVZGa1BZWjZQZWJrSzc2ZjJVc003S3RLRXFFXC9NVHRZNDJWNXFENUJ1bDh4c1NIYk9kS3hra1l6YXpxYm1zMVhZMnY4bk5hUExna3FzWGpiUkZjZTNRSW9aNFFmaXlBVXg2OTcrZDJEMFV5dmN2V2pDRXM2Uk1GUXlkOHR6M01PcXl2c245XC9UbThRR0N6cGpBSkF2QmRkWWNUd1lhb0lUcythdEcrU29nUVhXd1NkOG9tTkhITWQ5b21XRzVCTlFkaExjUGpvZ1BiUDBuTElYYlZsTnFTMktmT2YwVHJ4WmRHWE9CSlpNQmR5Z3djRGVBM2dSMWVOU0dXUDhSajdiQWNzVkJwYUtLdFZxTU9iajJ1UDByc1drK1BaZ2Q1ZGEzbll4d2k4QU05QWZmUG5zc3pxSVhSdW8xWFA4ZUpmSHJjR2R3WSIsIm1hYyI6ImExZTc2MGM4OWY3ZTE0ZTlmYmU0M2M2ZDAyYzdjNTlmODQxMDcxZTE2OWE3ZjFmOTM1NTQwMzk3YTMxYzM0NjQifQ==
eyJpdiI6IkdLbVdZU2ZvelVyQVFIMk9mUlNBYmc9PSIsInZhbHVlIjoiTE5LcHFmNTNic3NNSUJ3WVpEODBrbnNad2pEVFNsaFp4YkFsZXJZbWVidVdNOVFTU1loOU5BUEthNzZ3SWVcL1JKYUZGQVZQNFdBSkJyMHdrMUEzQ3crWnB0d1pHUFNxM3IrcjM0M0d1SlhwMFVoKzRuSTNBNUxEcXlwbEFPQjd6Tm9ZWmc5VmtLSVZlQjh6bmpBTUhiVkxGMXdnSFwvREtBNlVHUVpBV2VsQTU1dWo2S1hYa1RrUytXVjM2cDdsWjdJQnZwZEs1cHBEczFlMGNWdzQ2MVZXUkhZQVExYVZXOHdTQ2JuVGZuTTlPY1c5WmRlNjBncDVncVlYRVJQa2h6b1J1VWp1K21zMjl6VHZmdktYSmdVMWR0cUtVdmtsQ1htek1HM3crYm94NmcyMno4YXhqTnVKd3Qza1ZvaEc3VzJWa0llWVwvZFZZT201blwvU21jcUxDZ0V5QnQzK3FnTER0RW5sM2RGbnUzRFBDNG41aThqT2dSdkd3KzNPNXp3MENqOUR4MXhsZDVnNWlxVGZwUXVlUitLREx3UW1oXC9YbGc4NU5JNG9zYUNENFNzT0p6SXRNbGNcL3hUSnkwek5FYnNZYndWU3ZkZXJEUEJJTExaQkxlVkFRWk4yQlBwRmtTYlR4U1BUenQ2NU4yOVBlSWphUDJhYzJEV1NhNG1OemJLZGdZNFM2QVU2UTJ0QU9Sb2diTTBUam1yS0JYa0grNmlEaFFJdmoxNDk2R1NybGhLY3lSZWdJWlwvU1A3K2l6djZJa2twbkFtcitManI4YXFkMTc0c1Qxb1J0OGwxUFZuXC9VNFdcLzRTSzdna0Z6ZWpnQzNMOVFwXC9ENGQyWE9hR3AiLCJtYWMiOiJjOTg0ZWExNDJmZjdjNWFmYTc1MWFmOWY1YmI0YTI3NzM4ZjBkZTY3YzBkMTFhZjE1OWEyMjY3ZWQxZjlkODY5In0=

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía Khương Lị, quả nhiên đây cũng là nghi vấn trong lòng mọi người.

Ads
';
Advertisement