Khương Lị nghe thế bèn mỉm cười và nói: “Đạo lý này rất đơn giản, nếu không có Giang Nghĩa thì sẽ không có tôi và Văn Vân Chi của hiện tại, mạng sống chúng tôi đều do cậu ấy cứu. Đừng nói là Phồn Tinh Các, cho dù toàn bộ nhà họ Khương thì chúng tôi vẫn có thể chắp tay nhường cho cậu ấy!”
Lúc bà ta nói câu này cực kỳ bá đạo.
Thế nhưng...
Khương Tiến Đạt khinh thường nói: “Gia nghiệp của ông bà để lại, cháu muốn tặng là tặng à? Khương Lị, bác có thể bỏ qua chuyện cháu trở thành người cầm quyền gia đình này, nhưng bác tuyệt đối không đồng ý cho Giang Nghĩa tiếp quản Phồn Tinh các
Khương Lị bật cười hỏi: “Vậy theo ý bác cả, ai tiếp quản Phồn Tinh Các mới là thích hợp nhất?”
Khương Tiến Đạt chắp hai tay ra sau lưng rồi ngẩng đầu lên, nói cực kỳ dõng dạc: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Khương Tiến Đạt bác chính là lựa chọn thích hợp nhất! Bàn về vai vế, bác nên tiếp quản Phồn Tinh Các này mới phải.
Ông ta?
Ha ha!
Mọi người dưới sân khấu đều bật cười, hóa ra con hàng này đến đây là vì muốn “gặt quả”.
Văn Vân Chi bước ra nói: “Bác cả, nếu tôi nhớ không lầm thì hình như bác đã bị đuổi khỏi gia tộc, bác dựa vào cái gì đến tranh giành Phồn Tinh Các chứ?”
Khương Tiến Đạt đỏ bừng, nói: “Lúc đầu bác bị đuổi khỏi nhà họ Khương chỉ vì lót đường cho ba cháu. Bây giờ ba cháu đã chết rồi, chồng cháu vào trong đó, vì vậy bác không cần thiết nay đây mai đó bên ngoài nữa, bác có thể quay về rồi”
Văn Vân Chi nói bằng giọng khinh thường: “Bộ bác nói trở về thì trở về được sao?”
“Tất nhiên rồi! Vì bác là bác cả của cháu.
Nhất thời, đôi bên cự cãi mãi không xong, các ông lớn xung quanh đều vui vẻ xem cuộc vui.
Lúc đầu mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, không ngờ lại xuất hiện tình thế đảo ngược thế này, đúng là cực kỳ thú vị.
Không biết là ai tìm con hàng Khương Tiến Đạt này đến đây, đơn giản chỉ vì khiến nhà họ Khương ghê tởm mà thôi. Ngoài ăn uống, cờ bạc, rượu chè và gái gú ra, con hàng này có làm được chuyện nào đứng đắn đâu chứ?
Nếu để ông ta quay về tiếp quản Phồn Tinh các, chắc chắn Phồn Tinh các sẽ đóng cửa, không phải sẽ bị ông ta bán đi để lấy tiền chơi gái à?
Chắc rằng cả Ban Giám đốc đều không mong Khương Tiến Đạt quay về.
Đúng lúc này, ông ta bỗng đưa ra đề nghị: “Được rồi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, thật sự chẳng có nghĩa lý gì. Không bằng chúng ta đánh cược với nhau, ai thắng thì tiếp quản Phồn Tinh Các, các người thấy sao?”
Khương Lị hỏi: “Đánh cược thế nào?”
Khương Tiến Đạt mỉm cười: “Người muốn tiếp quản Phồn Tinh Các thì chắc chắn phải có ánh mắt cực kỳ sắc bén, tài nguyên dồi dào và mối quan hệ rộng rãi. Hay là mỗi người chúng ta lấy khoảng ba mươi lăm tỷ ra cửa hàng châu báu mua châu báu, so xem ai là người mua được nhiều nhất.
Đây chính là lúc thi đấu khả năng quan sát và mối quan hệ.
Nếu bạn có ánh mắt tốt thì có thể mua được hàng thật với giá cả thấp nhất mà không bị lừa gạt.
Còn không có ánh mắt, xin lỗi nha, khắp nơi toàn là hàng giả, dù bị hố cũng không có nơi để kể khổ.
Đương nhiên mối quan hệ cũng rất quan trọng, nếu mối quan hệ của bạn đủ lớn, việc mua châu báu đắt đỏ với giá cả rẻ bèo là chuyện quá ư là dễ dàng.
Thật ra Khương Tiến Đạt đều không hề có hai thứ đó.
Ông ta chẳng có bản lĩnh gì, sao có ánh mắt tốt được chứ? Còn về mối quan hệ thì khỏi phải nhắc đến, ông ta còn chẳng có một người bạn ra hồn chứ nói chi là các mối quan hệ.
Có điều, ông ta không có nhưng không có nghĩa là người khác cũng thế.
Chí ít, Đàm Vĩnh Thắng của nhà họ Đàm có.
Đàm Vĩnh Thắng đã trải đường thật tốt giúp Khương Tiến Đạt, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, bây giờ ông ta chỉ cần tiêu một phần ba số tiền là đủ để mua được hàng thật cao cấp.
Số tiền thừa còn lại, Đàm Vĩnh Thắng đã nói rồi, ông ta sẽ tự bổ sung phần đó.
Hơn ba mươi lăm tỷ đủ để Khương Tiến Đạt mua đầy túi.
Thật ra Khương Lị rất nghi ngờ về cách thức đánh cược này. Bà ta không hiểu tại sao người trắng tay như Khương Tiến Đạt lại can đảm đề xuất cách đánh cược như thế.
Bà ta hỏi tiếp: “Các người muốn mua ở cửa hàng châu báu nào?”
Khương Tiến Đạt đáp: “Chắc chắn không thể là cửa hàng của nhà họ Khương, cũng không thể có quan hệ đến nhà họ Khương. Hay là chúng ta đến Star Jewelry đi! Đó cũng là cửa hàng châu báu cao cấp thế giới, có tổng bộ tại MiLan, không hề có quan hệ gì với nhà chúng ta, không ai làm giả được.
Star Jewelry?
Khương Lị suy nghĩ, quả nhiên ở thủ đô này, tài lực của Star Jewelry ngang hàng với nhà họ Khương và cũng là đối thủ cạnh tranh của họ.
Hơn nữa, Star Jewelry không có quan hệ gì với nhà họ Đàm và nhà họ Triệu, là một công ty tương đối trung lập, nếu thi đấu ở một cửa hàng châu báu như vậy,
đúng là rất thuyết phục.
Nhưng vẫn là vấn đề đó, tại sao một người không học vấn không nghề nghiệp như Khương Tiến Đạt lại dám đưa ra yêu cầu như vậy?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đã tính toán đâu vào đấy của ông ta, Khương Lị cảm thấy hình như chuyện không được tốt cho lắm.
Ngay lúc bà ta suy nghĩ nên đối phó thế nào thì Giang Nghĩa đã chủ động lên tiếng: “Nếu người ta đã gửi thư khiêu chiến mà tôi không dám ứng chiến, vậy tôi chẳng có tư cách tiếp quản Phồn Tinh Các. Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của Khương Tiến Đạt!”
Khương Lị khẽ nhíu mày, thầm nói: Giang Nghĩa, cậu quá ngông cuồng rồi đấy. Rõ ràng Khương Tiến Đạt có chuẩn bị trước khi đến, cậu đồng ý dễ dàng như thế chẳng phải đúng ý đối phương rồi sao?
Thế là mỗi người tự nhận ba mươi lăm tỷ, lái xe đến Star Jewelry để so tài cao thấp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất