Trong biệt thự nhà họ Đàm, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên, Đàm Vĩnh Thắng ngâm nga theo điệu nhạc, lòng tràn ngập niềm vui.
Đàm Quốc Đống bước vào, lo lắng nói: “Ông nội, không ổn, xảy ra chuyện rồi!”
Đàm Vĩnh Thắng còn chẳng thèm nhướng mi, hỏi: "Xảy ra chuyện gì mà khiến cháu phải lo lắng như vậy? Giới truyền thông lại đưa tin vớ vẩn à?”
“Không phải” Đàm Quốc Đống giải thích: “Là Giang Nghĩa, tên khốn đó vô cùng gian xảo, được nước lấn tới!”
Lúc này Đàm Vĩnh Thắng mới ngước mắt nhìn anh ta, hỏi: "Giang Nghĩa? Sao cậu ta lại được nước lấn tới? Cậu ta vẫn không tin cháu à?”
Đàm Quốc Đống thở dài bảo: “Chúng ta đã hy sinh Chế tạo Trí Canh rồi mà Giang Nghĩa vẫn chưa hài lòng, vừa nãy cậu ta lén gọi cho cháu, yêu cầu chúng tiếp tục hỗ trợ cậu ta tiêu diệt nhà họ Đàm. Ông nói xem có phải là được nước lấn tới không?”
Nghe thế, Đàm Vĩnh Thắng bật cười.
Đàm Quốc Đống nhìn ông ta vẻ không thể hiểu nổi: “Ông cười gì vậy? Chẳng lẽ cháu nói sai sao?”
Đàm Vĩnh Thắng hỏi: “Cháu còn nhớ vì sao cháu lại nương nhờ Giang Nghĩa không?”
“Nhớ ạ, cháu đều nghe theo những gì ông nói mà”
“Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Mục đích cháu nương vào Giang Nghĩa là để diệt trừ nhà họ Đàm, vậy bây giờ Giang Nghĩa yêu cầu cháu hợp tác với cậu ta thì có gì không đúng?”
“ẶC...
Lúc này Đàm Quốc Đống mới hiểu ra.
Đúng thế, anh ta nương vào Giang Nghĩa là để tiêu diệt nhà họ Đàm, vậy nên Giang Nghĩa yêu cầu anh ta như vậy cũng là hợp tình hợp lý, không có gì không thoả đáng cả.
Không chỉ hợp tác hợp lý mà còn đúng với suy nghĩ của Đàm Quốc Đống mới đúng.
Chỉ là Đàm Quốc Đống giả vờ nương tựa nên mới tự khiến mình dao động.
Anh ta xoa đầu nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ạ? Giang Nghĩa chơi xấu với chúng ta, cháu giúp cậu ta việc lớn như vậy mà cậu ta lại chẳng cho cháu chút lợi ích gì, còn yêu cầu cháu tiếp tục hợp tác, tức chết cháu mất! Chúng ta không thể biến giả thành thật, chơi giả làm thật, thật sự tiêu diệt nhà họ Đàm chứ? Vậy chẳng phải sẽ bị Giang Nghĩa dắt mũi hay sao?”
Đàm Quốc Đống tức giận là thế, nhưng Đàm Vĩnh Thắng lại vô cùng bình tĩnh, thản nhiên.
Ông ta đung đưa ngón tay, nói: “Thật ra sự việc cũng không phức tạp như vậy. Giang Nghĩa càng yêu cầu cái này cái kia, có lẽ với chúng ta lại là chuyện tốt đấy”
“Chuyện tốt?”
“Ừm, thế này đi, nếu Giang Nghĩa vẫn yêu cầu cháu hợp tác thì chúng ta cứ thoả mãn cậu ta, tiếp tục hợp tác đi”
Nói rồi ông ta gọi quản gia già tới, bảo ông ta vào phòng làm việc mở két sắt lấy ra một chồng tài liệu dày cộp.
Đàm Vĩnh Thắng đặt tài liệu lên bàn, vỗ nhẹ và nói: “Chồng này là toàn bộ tài liệu bí mật của các công ty lớn của nhà họ Đàm, bình thường ngoài ông ra không ai có thể đọc được.
“Quốc Đống à, bây giờ ông đưa tất cả cho cháu, cháu hãy tiêu hoá chúng, tiết lộ những chỗ có vấn đề cho Giang Nghĩa, thậm chí có thể tiết lộ cả cốt lõi công nghệ của nhà họ Đàm cho cậu ta.
Đàm Quốc Đống hoàn toàn sững sờ, thế này chẳng phải là muốn đẩy nhà họ Đàm vào hố lửa sao?
Như vậy Giang Nghĩa sẽ nắm được huyết mạch của nhà họ Đàm, muốn chơi nhà họ Đàm thế nào cũng được!
“Ông nội, thế này không được đâu!”
“Có gì không được?” Đàm Vĩnh Thắng nói: “Yên tâm đi, nếu ông đã dám đưa tài liệu cho cháu thì chắc chắn đã có phương án dự phòng. Cho dù Giang Nghĩa có dùng thứ này để tấn công nhà họ Đàm thì ông cũng có cách bảo vệ được nhà họ Đàm không bị diệt vong.
Nói xong ông ta đẩy tài liệu cho Đàm Quốc Đống.
Nhìn đống tài liệu dày cộp trên bàn, lòng Đàm Quốc Đống vô cùng sợ hãi, những tài liệu này có liên quan đến sự sống chết của nhà họ Đàm.
Mặc dù Đàm Vĩnh Thắng đã có phương án dự phòng, nhưng có đáng tin hay không vẫn là một đấu chấm hỏi.
Đàm Quốc Đống hít sâu một hơi, run rẩy cầm tất cả tài liệu lên, nhìn Đàm Vĩnh Thắng nói: “Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ông giao!”
“Ừm, đi đi”
Đàm Quốc Đống ôm chồng tài liệu dày cộp đứng lên rời đi, trước khi đi, vẻ mặt anh ta thay đổi liên tục, có vẻ hơi bất an.
Sau khi ông ta đi, quản gia già nói đầy ý từ hàm xúc: “Có lẽ sắp hạ đao rồi đấy”
Đàm Vĩnh Thắng cười khà.
Ông ta nói với quản gia già: “Ông đúng là hiểu tôi, chồng tài liệu này đều là giả, không thể đẩy nhà họ Đàm vào chỗ chết, nhưng có thể chơi chết hai đứa khốn kiếp Đàm Quốc Đống và Giang Nghĩa.
Quản gia già nói: “Nói đi cũng phải nói lại, Giang Nghĩa này cũng thật thông minh, chơi xấu ngay lúc này, chỉ nhận mà không chịu bỏ ra, muốn ép cậu chủ phải tiêu diệt nhà họ Đàm, như vậy dù cậu chủ nương tựa thật hay nương tựa giả cũng không quan trọng. Chiêu này thật sự quá hiểm độc.
Dừng một chút, ông ta nói tiếp: “Tiếc là Giang Nghĩa ngàn tính vạn tính cũng không thể tính ra được ông chủ không chỉ định đối phó Giang Nghĩa mà còn đối
phó với cả cậu chủ.
“Giang Nghĩa ép cậu chủ hoàn toàn là lãng phí nước cờ, bởi ông chủ đã từ bỏ cậu chủ từ lâu, quân cờ đã bị từ bỏ thì sao có thể uy hiếp ngược lại ông chủ được
nữa?”
“Giang Nghĩa thua ở chỗ đánh giá sai quan hệ giữa ông chủ và cậu chủ.
Phải nói rằng quản gia già nhìn nhận vấn đề khá chính xác.
Hai người nhìn nhau cười, không nói gì nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất