Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Ở bên kia, Đàm Quốc Đống đang ôm chồng tài liệu dài cộp về nhà. 

Anh ta đặt nó lên bàn, hai tay ôm đầu, ngồi trên sô pha đau khổ giằng xé. 

Vu Mỹ Lan đi tới, lật xem từng trang tài liệu trên bàn, vừa xem đã giật mình sửng sốt hỏi: “Con trai, những tài liệu này con lấy ở đâu vậy? Đây đều là bí mật cốt lõi của nhà họ Đàm đấy!” 

Đàm Quốc Đống ăn ngay nói thật: “Là lão cáo già đưa cho con” 

“Lão cáo già đưa cho con? Sao có thể thế được?” 

“Con nói thật đấy” Đàm Quốc Đống nói: “Giang Nghĩa ép con phải hạ bệ nhà họ Đàm, ban đầu con vốn định dùng chuyện này để uy hiếp lão cáo già, nhưng nào ngờ ông ta lại không quan tâm, còn đưa hết bí mật cốt lõi của nhà họ Đàm cho con, bảo con báo tin cho Giang Nghĩa, bắt tay với cậu ta tiêu diệt nhà họ Đàm. Con thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc lão cáo già này đang nghĩ gì. Chẳng lẽ ông ta muốn mượn tay Giang Nghĩa để hoàn toàn hạ bệ nhà họ Đàm sao?" 

Điều này đương nhiên là không thể. 

Điều Đàm Vĩnh Thắng quan tâm nhất là vị trí gia chủ của ông ta, thứ ông ta yêu nhất là tiền tài và quyền lực, sao có thể phá huỷ nhà họ Đàm được? 

Vu Mỹ Lan cau mày nói: “Có lẽ lão cáo già đang đặt một cái bẫy nào đó” 

Bẫy gì? 

Đàm Quốc Đống nhíu mày, nhất thời cũng không nghĩ ra làm vậy sẽ có lợi gì cho Đàm Vĩnh Thắng. 

Vu Mỹ Lan nói: “Con trai, không biết vì sao mẹ luôn có cảm giác tình hình hiện tại của con vô cùng nguy hiểm. Hay là thôi đi, chúng ta báo cảnh sát để cảnh sát 

tới biệt thự nhà họ Đàm lục soát, biết đâu lại cứu được ba con ra” 

Đàm Quốc Đống cười khổ: "Không có bằng chứng, sao cảnh sát lại tin lời của chúng ta được? Đàm Vĩnh Thắng là nhân vật lớn, không có bằng chứng xác thực, cảnh sát sẽ cân nhắc đến ảnh hưởng xã hội, không thể tuỳ tiện đi lục soát được đâu. Đừng nói ông ta là nhân vật lớn, cho dù ông ta là dân thường thì cảnh sát cũng không thể đột nhập nhà dân để lục soát được. 

Vu Mỹ Lan cũng không biết phải nói gì. 

Bà ấy cũng thở dài, hỏi: “Vậy bây giờ con định thế nào? Có tiết lộ tin tức cho Giang Nghĩa không?” 

Đàm Quốc Đống gật đầu: “Đương nhiên rồi, đây là nhiệm vụ lão cáo già giao cho, nếu không hoàn thành, làm sao con có thể tiếp tục nằm vùng bên cạnh ông ta được nữa?” 

Anh ta lạnh lùng nói: “Đi một bước tính một bước thôi, nếu thật sự không còn đường lui nữa thì con sẽ đồng quy vu tận với ông ta!” 

Đồng quy vu tận! 

Vu Mỹ Lan hỏi: “Con muốn làm gì? Tuyệt đối đừng bốc đồng nhé” 

Đàm Quốc Đống cười đáp: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không bốc đồng làm chuyện ngu ngốc đâu. Đồng quy vu tận mà con nói là trong tay con có vũ khí bí mật để xử lý Đàm Vĩnh Thắng. 

“Vũ khí bí mật gì?” 

“Là ngày sinh nhật ba, 720617. Mẹ nhớ dãy số này nhé, vô cùng quan trọng đấy” 

“Nhưng con vẫn chưa nói cho mẹ biết dãy số này có thể làm được gì mà.” 

“Bây giờ vẫn chưa thể nói, tới lúc mấu chốt con sẽ nói cho mẹ” 

Vu Mỹ Lan cũng chỉ đành thôi. 

Sau đó Đàm Quốc Đống lật xem từng trang tài liệu, sau đó chọn lọc những chỗ có vấn đề, đồng thời cũng ghi lại rất nhiều công nghệ và thông tin bí mật của nhà họ Đàm. 

Làm tới hơn mười một giờ đêm, cuối cùng anh ta cũng đã làm xong tất cả. 

Hít sâu một hơi. 

Đàm Quốc Đống uống một ngụm cà phê, nâng cao tinh thần: “Xong rồi, bây giờ con có thể gọi cho Giang Nghĩa báo tin cho cậu ta được rồi. 

Vu Mỹ Lan hơi hồi hộp: “Thật sự phải làm vậy sao?” 

“Vâng.” 

“Vậy ngày mai rồi gọi, bây giờ muộn quá, chắc Giang Nghĩa cũng ngủ rồi.” 

“Ha ha, sao cậu ta lại ngủ được?” 

Đàm Quốc Đống vươn tay lấy điện thoại di động, lần này anh ta không dùng máy thay đổi giọng nói nữa, nếu muốn hợp tác thì nên làm triệt để. 

Anh ta gọi cho Giang Nghĩa. 

Điện thoại mới đổ chuông ba lần đã có người nghe, nói lên người ở đầu dây bên kia vẫn luôn canh điện thoại. 

Giống như Đàm Quốc Đống nói, thời gian này Giang Nghĩa không thể ngủ được. 

“A lô, ai vậy?” Giọng nói của Giang Nghĩa vang lên từ đầu bên kia điện thoại. 

Đàm Quốc Đống nói: “Chủ tịch Giang, tôi là anh trai tốt của cậu đây. Sao, đến giọng của tôi cũng không nghe ra à?” 

“Nghe ra được, anh gọi cho tôi làm gì?” 

eyJpdiI6IkViRFNZaEJEbkNHZWtmNTVyZ3ZIVkE9PSIsInZhbHVlIjoiVCt1VTdnK1ljTWxRQ1JtK3JDR3JwUGo2UjZxQTRidmpjaWE0bTFnam5CRDhmbkZERGNiNDNuMyswelJzRGl3MFUxZDdTSU9kcXhkUW1GWjlJODhCZXdxb0pwTUMyUzhIb3d2bERnd01DSTJaemlHN2RWNmZxSlwvY0FDN0Jkd0QwSTE5OUozUUdOTTAyV2FwWU5VNjRVRXZ0bVRoUVk3TkI3ZHNPcTFVYSs5ZngzMyt2UUhObjNoNDh3SXRkbE9wOVk4SlZhVjMrZ1d2MXI1ZEYrbXhKRW5pSHoxVllrc2JIcG9ydHNvc1YxR1lVaHBGTkFTa1ZzRjNRdDE4RXFQd2ZValwvdVZMOG85SXlucjRVZEMwREIxV05JWHJQVWNUd2owZG9iUDZscHhKc0hzR3BDdGV2b3lOSlZONTFUNGk3eVR2U01WSFowMWJRNUplMVpEZTIyWmlBVWd2NHhjSjFoOWUxbE5GVkM0SW1uM3NjXC82NitFOEpwT2NjRGRFMGxNS3p5TTBNdVVsYW5zS01xd1JwYSt0NXViM1ZtNWREQUJmekZ0K0pSWk1VeXpRMmh1NmpONjI5XC9KenowS0thc0NEeHM4a0tpajN4MkxIaTh6QWx4MWVzb3VjQ2tUdHl2UkdHaDIxQWFXaFVzc2Z5cXh6UVhvamNndVVpeGpTXC9ySk95WkQ4aUpuT25ISzU4NzdIOGljWFp2MVR4VHJlOHB0TVFqRWI2azBcL0pZPSIsIm1hYyI6IjdiNDI4ODU3YzUyMWUxNTljMDYzYmJhNjg2NTIwNzg3MDIwZjk2YmUxODAzODRlZDljZmQ2NTNjNjhjNTM3ZTIifQ==
eyJpdiI6IkhWXC9CTlBsQUd3RXNJKzFKcUE4WG5BPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZrUklLekltb2lwejFtbzk2cmw1V01Hb0MwclJJYWlhblZLNVV4bDNONnVoQ1RzWTRudXd4b2dCU3FkVk5CSkU3dGJndHFUUWxpeG1aREZDOGE2ZlE4bnlKRCtvbDhJMm80Yk5nc3ZyRjVOMWh4SnVpTWZsd2JqTWZGR3FYeWdjcHpGMlhVSjI5dUNOMzFJT28zdFpBRDlnbU11TDY0b2h6V1JSZDMwcldkSDd3Uk5EcVJTaWV2Y2F4dStWR2ZscldtNmJXRUVGRjZVNWwxOUNJbWJDQm9cL2g5N1wvSlBSU0VkRjVpdmIrN29OQlVmMzlSWnhYc09PdWlDb1hPNitGZW00b09rNU1hNXVwSTE0TUNGZzBuV0E9PSIsIm1hYyI6IjdkZTYzZmIyZGE0Y2NkYjNhYjI4Y2EzNmE3NTA0OTJhOTJjY2FiMDlmYjA2MzdmODUyMjFhNWExYjMxNmQ5YjcifQ==

Không ai biết, một tấm lưới lớn đã phủ kín hai người!

Ads
';
Advertisement