Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Vừa nhắc tới ba chữ “Khương Tiến Đạt”, giọng nói của Đàm Vĩnh Thắng cũng biến đổi. 

Ông ta hỏi: "Mày có ý gì?" 

"Không có ý gì. Cháu chỉ muốn nhắc nhở ông nội một câu là video hiện trường ông giết hại Khương Tiến Đạt đang nằm trong tay cháu, nếu ông dồn cháu vào chỗ chết thì chúng ta chết chung cũng hay nha. Cháu ngồi tù, ông bị xử bắn, tất cả mọi người đều xong đời." 

Đàm Vĩnh Thắng híp mắt. 

Ông ta không ngờ Đàm Quốc Đống nắm giữ video giết người đó, nếu thật sự nộp cho cảnh sát thì chắc chắn ông ta sẽ bị bắt và bị tuyên án tử hình. 

Chuyện tới nước này, chỉ có thể... 

Cứng đối cứng! 

Đàm Vĩnh Thắng nở nụ cười, ông ta nói: "Quốc Đống, ông biết cháu là một đứa trẻ hiếu thuận. Cháu nghĩ là ông thật sự không biết nhiều năm qua cháu ở cạnh ông là muốn làm cái gì à? Không phải cháu muốn tìm kiếm tung tích của ba cháu - Đàm Thành Nghĩa, ư?" 

Đàm Quốc Đống nghe thấy cái tên “Đàm Thành Nghĩa” thì cũng thay đổi sắc mặt. 

Đàm Vĩnh Thắng tiếp tục nói: "Quốc Đống à, ông nói cho cháu biết, nếu ông chết thì Thành Nghĩa cũng không sống được đâu. Không chỉ như vậy đến cả mẹ cháu - Vu Mỹ Lan, cũng sẽ không có cơ hội sống tiếp." 

"Quốc Đống à, cháu có chắc là cháu muốn dùng mạng của ba người nhà cháu để đổi lấy mạng của một mình ông không?" 

Thật sự rất ác độc. 

Có câu nói “hổ dữ không ăn thịt con” nhưng Đàm Vĩnh Thắng lại ác độc đến tận xương tủy, vì để cứu lấy mình mà không tiếc lôi cả con trai con dâu cùng xuống nước. 

Nếu dùng hai chữ để hình dung hành vi này thì đó là: Ghê tởm! 

Đàm Quốc Đống không thể ác độc được như con cáo già Đàm Vĩnh Thắng, anh ta vẫn còn tình cảm, cũng chính vì vậy nên anh ta thua trong tay Đàm Vĩnh Thắng. 

Anh ta im lặng rất lâu. 

Đàm Vĩnh Thắng lại mở miệng nói trước: "Quốc Đống à, cháu có bị bắt vào cùng lắm bị xử ba đến năm năm thôi. Ông hứa sau khi cháu ra tù sẽ cho ba người nhà cháu đoàn tụ, sao hả?" 

Đây là một câu hỏi khó đối với Đàm Quốc Đống. 

Hoặc là cá chết lưới rách, ba mạng đổi một mạng; hoặc là tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, ngồi tù mấy năm sau đó đoàn tụ cùng gia đình. 

Đàm Quốc Đống không sợ chết. 

Nhưng mà anh ta cũng không thể để ba mẹ chết cùng mình được, như vậy không đáng giá. 

Anh ta là đứa bé hiếu thuận. 

Đây là ưu điểm và cũng là nhược điểm của anh ta. 

ս 

Anh ta, khuất phục. 

Đàm Quốc Đống cắn răng nói: "Ông già, ông nên nhớ những gì ông nói, nếu ba mẹ tôi xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn thì ông chờ bị phán tử hình đi!" 

Đàm Vĩnh Thắng cười hề hề nói: "Yên tâm đi, chỉ cần cháu và Giang Nghĩa cùng vào đó thì chắc chắn ông sẽ bảo vệ an toàn cho ba mẹ của cháu. Dù sao thì 

bọn họ cũng là con của ông mà, đúng chứ?" 

Hờ, ông ta còn nói ra được câu đó à? 

Đàm Quốc Đống không muốn nói thêm gì thẳng tay cúp điện thoại, anh ta vô cùng đau đớn ném điện thoại qua một bên ôm lấy đầu bằng hai tay. 

Trận đấu giữa anh ta và cáo già đã chấm dứt, anh ta thất bại rồi. 

Anh ta thật sự không phải là đối thủ của cáo già. 

Vu Mỹ Lan nghe thấy toàn bộ nội dung bọn họ nói, bà ấy cảm thấy vô cùng khó chịu: "Con trai .... 

Bà ấy cũng không biết nên an ủi con trai như thế nào. 

Cuối cùng bà ấy nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ để con cáo già đó đùa giỡn như vậy ư? Ông ta nói sẽ bảo vệ mẹ với ba của con nhưng sao có thể tin lời của một 

con cáo già được chứ? Hơn nữa con và Giang Nghĩa đều vào tù rồi thì con cáo già làm gì còn đối thủ nữa, đến lúc đó ông ta muốn ai chết thì chắc chắn người đó phải chết còn gì? Chỉ sợ con vừa mới vào tù ông ta sẽ ra tay với mẹ và ba của con ngay lập tức." 

Câu này không phải không có lý. 

Đàm Quốc Đống thở dài ra một hơi giống như vừa ra một quyết định trọng đại, anh ta vỗ vỗ hai chân đứng lên nói: "Mẹ, con ra ngoài một chuyến" 

"Con muốn đi đâu vậy?" 

"Con đi gặp một người" 

"Ai?" 

"Giang Nghĩa." 

Vu Mỹ Lan bối rối: "Con còn đi tìm nó? Như vậy càng thêm chứng minh con có hợp tác với nó, tội danh sẽ càng thêm xác thực hơn. 

Đàm Quốc Đống mỉm cười: "Có một số việc con phải gặp Giang Nghĩa để nói rõ" 

Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh Vu Mỹ Lan ôm lấy mẹ thật chặt, nước mắt không nhịn được rơi xuống. 

Lần này Đàm Quốc Đống đi có thể là vĩnh biệt. 

"Mẹ, mẹ phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy" 

Lần này anh ta không đeo cả kính mà đi thẳng ra cửa, anh ta lái xe đến khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc tìm Giang Nghĩa. 

Vu Mỹ Lan vô cùng rối rắm nhìn bóng lưng rời đi của con trai. 

Bà ấy cảm thấy lần này con trai đi làm chuyện lớn, tuy không biết là chuyện lớn gì nhưng lại có cảm giác như sinh ly tử biệt, việc này làm cho bà ấy cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Chồng đã mất tích, nếu con trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn thêm lần nữa chắc chắn Vu Mỹ Lan thật sự sống không nổi. 

Vừa nghĩ đến đây bà ấy bật khóc. 

eyJpdiI6ImY3bVRvNVo2dGVNczlUK0xlMkg3S1E9PSIsInZhbHVlIjoiYW5KRUxiSzNxU2tpSzYyM2o0U2Rid0RSZFEwU1VhY2pLQVMyMm5oa2x3cG9tdDR6V2c4eXQ0Mk5pWkZuZFp3XC91MFdTeHlzbDJqRUhJXC9lTDdKUzh5MUhOcG5aUjJxWnlic2xPeEFFRUdKZDZIcXVBZk5RT2NJNkR4NWZLTjduTXJEd0kxXC80MzllOWljR0VWSEFxa0Q0QW5qYWxkR1ZzR1JXRnZObVlhanFwcUlMdklYR0Uzc3h0SnpMOGltekZtcFlBVEV3SW5ZNEtwSFwvVStQUVBkK2c9PSIsIm1hYyI6ImQxMTllZTcyYTlmNTVmZGFhMmI1NjJmODg0ZmNkYzgzNWRmMmNhOGI0YjVhMGRhYjI3MTkyN2MzY2VmNjU5NWQifQ==
eyJpdiI6ImE3N0tiMVpsRzBZdWxVK1Q1UTgwdVE9PSIsInZhbHVlIjoiczVsWElacWZMSTEydnFSUXdyQjZxVFY3N3FGczUyOHhpaUkzS2lEM3c5MFlWeU55YjNkZzlMY1ZqNzkrbHNuQmtBOHZcL2JEeUhFRU1rTFhCbERcL05nc1JQbWcyVzBYcFJmTmdDVlpGamZlR011VzJHblNTZ3FGZjA3NExXRVpoY2xKNGQ5NmNoV1c4enowdDN3aUtTeWc9PSIsIm1hYyI6ImE2NmIzMmJlOGYyZjAyNzVhZDk4YWM3ZjQxMjRkZTFiMDE0NDBiZmU3N2VlZDMxNTYyNGFkYmIxODY0NTI4ZDMifQ==

"Đồ cáo già, ông ra tay với cả cháu trai ruột của mình ư? Lão cáo già, trái tim ông làm bằng đá à?"

Ads
';
Advertisement