Đàm Quốc Đống sững sờ mất hai giây vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Đang yên đang lành sao anh ta lại bị khởi tổ chứ?
Chẳng lẽ Giang Nghĩa lấy được những tài liệu đó của nhà họ Đàm rồi kiện cả anh ta à? Vậy chẳng phải hơi súc vật rồi sao?
Đàm Quốc Đống hỏi: "Ai khởi tố tôi? Là Giang Nghĩa à?"
Thư ký riêng nói: "Không phải là Giang Nghĩa, chuyện này không liên quan gì đến Giang Nghĩa cả"
"Hả?" Đàm Quốc Đống không hiểu, trừ Giang Nghĩa ra thì còn ai to gan dám khởi tố anh ta chứ?
Anh ta hỏi: "Là tên khốn kiếp kia dám khởi tố tôi đúng không?"
Thư ký riêng do dự, anh ta mở miệng tính nói nhưng lại không có dũng khí nói ra vì cái tên đó thật sự chấn động, trong phút chốc thư ký cũng không biết nên nói thế nào.
Đàm Quốc Đống cau mày: "Cậu ấp a ấp úng cái gì đấy? Là ai, nói!"
Thư ký riêng thở dài một hơi: "Vâng, là Đàm Vĩnh Thắng - gia chủ nhà họ Đàm và cũng là ông nội của anh!"
Ầm!
Đàm Quốc Đống như bị sấm sét bổ xuống đầu, anh ta thật sự không thể tin được chuyện này.
Anh ta bỗng đứng dậy từ ghế sofa.
"Cậu đừng có ăn nói lung tung!"
"Ông nội có rảnh rỗi đâu mà lại đi khởi tố tôi?"
"Nếu cậu dám khích bác ly gián thì tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu, cậu hiểu chưa?"
Thư ký riêng vô cùng lúng túng: "Trời ạ, cậu chủ của tôi ơi, cậu nghĩ kỹ xem tôi có thể lấy chuyện này ra đùa được à? Thật sự là gia chủ nhà họ Đàm khởi tố cậu"
Thấy thư ký thật sự không giống như đang nói đùa.
Hơn nữa gần đây hành vi cử chỉ của Đàm Vĩnh Thắng vẫn vô cùng kỳ quái, nên chuyện đi khởi tố Đàm Quốc Đống cũng không phải là không thể.
Có khi nào ông ta đang làm gì đó đặc biệt không?
"Nói cho rõ ràng!"
Thư ký riêng nói rõ tất cả mọi chuyện: "Tôi cũng chỉ biết được một ít tin tức nội bộ thôi, gia chủ muốn khởi tố cậu là tội phạm kinh tế vì cậu hợp tác với Giang Nghĩa hại nhà họ Đàm, muốn giam cậu và Giang Nghĩa vào tù. Hơn nữa gia chủ đã nắm giữ chứng cứ trong tay, chẳng lẽ cậu không biết cuộc điện thoại cậu gọi cho Giang Nghĩa hôm qua đã bị nghe trộm và cả quá trình đều bị ghi âm lại ư?"
Nghe trộm?
Đàm Quốc Đống hoảng hốt lập tức kiểm tra điện thoại thì phát hiện ra thật sự có máy nghe trộm trong đó.
Hiểu rồi, anh ta hiểu cả rồi.
Cuối cùng Đàm Quốc Đống cũng hiểu một loạt hành vi gần đây của Đàm Vĩnh Thắng có ý gì.
Anh ta phất tay với thư ký: "Tôi đã biết rồi, cậu ra ngoài trước đi"
Thư kí lại nói bằng giọng điệu gấp gáp: "Chuyện này rất nghiêm trọng đấy, cậu chủ nhanh đi giải thích rõ ràng với ông chủ đi, đừng để bị giam lại."
Giải thích rõ ràng?
Ha ha, tất cả những thứ này đều là chiêu trò của Đàm Vĩnh Thắng, bản thân ông ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
"Cậu đi xuống trước đi.
“Vâng."
Sau khi thư kí rời đi, Đàm Quốc Đống tuyệt vọng ngã ngồi trên ghế sofa, anh ta ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Vu Mỹ Lan hỏi: "Sao lại thành ra thế này? Tại sao đột nhiên lão cáo già kia lại muốn khởi tố con vậy?"
"Mẹ, chúng con đều bị rơi vào bẫy của con cáo già đó rồi" Đàm Quốc Đống nói: "Lão cáo già kia cố ý để con hợp tác với Giang Nghĩa, muốn con làm gián điệp
hai
mang, sau đó tìm cách kéo Giang Nghĩa xuống nước, không ngờ ông ta muốn giải quyết cả hai! Mục tiêu ban đầu của ông ta không chỉ là một mình Giang Nghĩa mà là cả hai người con và Giang Nghĩa. Lão cáo già đó muốn diệt luôn cả con"
Vu Mỹ Lan giật nảy mình: "Không đến mức như vậy chứ? Con là cháu trai ruột của ông ta cơ mà"
"Có cái gì không đến mức chứ? Ba của con là con trai ruột của ông ta nhưng vẫn bị diệt trừ giống vậy cơ mà? Một khi con cáo già kia độc ác lên thì chuyện gì cũng có thể làm được. Con còn quá trẻ, không thể nhìn thấu gương mặt thật của ông già kia nên mới bị ông ta dắt mũi, lần này thật sự xong đời rồi"
Vu Mỹ Lan vừa tức vừa vội, không biết làm gì mới được.
"Không được, con không thể ngồi yên chịu chết như vậy được." Đàm Quốc Đống cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại cho Đàm Vĩnh Thắng, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
Hai bên đều không nói gì, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ.
Thật lâu sau Đàm Quốc Đống mới chậm rãi nói: "Ông nội, cháu nghe nói ông muốn khởi tố cháu ạ?"
Đàm Vĩnh Thắng lạnh lùng trả lời: "Đúng vậy, tao muốn khởi tố mày"
Ông ta cũng không hề lảng tránh.
Đàm Quốc Đống hỏi: "Vì sao?"
"Mày còn hỏi vì sao à? Tối qua mày gọi điện cho Giang Nghĩa làm gì trong lòng mày không tự biết rõ à?" Đàm Vĩnh Thắng hừ lạnh một tiếng: "Đến tận bây giờ tao vẫn không ngờ được mày lại hợp tác với Giang Nghĩa đối phó với nhà họ Đàm chúng ta đấy. Quốc Đống, tao thật sự thất vọng vì mày!"
Con cáo già này lại đẩy hết trách nhiệm cho anh ta.
Đàm Quốc Đống cắn chặt răng tiếp tục nói: "Ông nội cố ý dắt mũi để cháu hợp tác với Giang Nghĩa, ông giỏi thật đấy, còn nói cái gì mà làm gián điệp hai mang, nhưng thật ra muốn buộc chặt hai bọn cháu vào một chỗ, sau đó trừ bỏ hai chúng cháu, đúng là một mũi tên bắn hai con chim. Ông thật sự ác độc." Đàm Vĩnh Thắng nói: "Mày đang nói linh tinh cái gì thế? Sao tao không hiểu gì cả?"
Đúng là biết giả vờ
"Giết ông? Không đâu, cháu đâu có dã man như ông nội chứ? Trước kia ông đâm Khương Tiến Đạt một đao thật sự ác độc đấy"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất