Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Hai vị phụ huynh kia khăng khăng không chịu. Bọn họ cảm thấy mời thầy cô tới nhà dạy kèm cũng là mời mà mời Ôn Ỷ cũng là mời. Hơn nữa con gái bọn họ cũng rất thích học với Ôn Ỷ nên mời cô là một việc đẹp cả đôi đường.

 

Lúc đó Ôn Ỷ thiếu tiền, cũng không từ chối được nên đã đồng ý.

 

Khoảng thời gian sau đó cô bắt đầu thường xuyên ra vào khu biệt thự đắt tiền kia vào cuối tuần.

 

Ngày Ôn Ỷ gặp Tần Lâm là thứ bảy, trời mưa rất to.

 

Ôn Ỷ dạy kèm cho bạn xong bèn cầm dù chuẩn bị về.

 

Nhà cô cách khu biệt thự này cực xa nên lần nào cũng phải đón hai chuyến xe buýt. Hơn nữa bến xe buýt cũng không ở cửa khu biệt thự nên cô phải đi ra khỏi đó rồi cuốc bộ thêm mười mấy phút nữa mới đến được trạm xe buýt.

 

Cô đã chạm mặt Tần Lâm ở trạm xe buýt.

 

Lúc đó anh nhảy từ trên xe xuống còn Ôn Ỷ thì đang đứng đợi chuyến xe buýt thuộc về mình.

 

Mưa thật sự rất to. Tối hôm đó cả trạm xe buýt chỉ có hai người bọn họ.

 

Tần Lâm không cầm dù nên cũng không hấp tấp rời đi. Anh im lặng ngồi trong bóng đêm, trên người mặc một chiếc áo phông màu đen. Gió đêm thổi tới cuốn hơi thở bồng bột của thiếu niên lên thổi về phía Ôn Ỷ.

 

Chẳng hiểu sao cô lại nghiêng đầu nhìn về phía anh.

 

Hai người im lặng chờ đợi.

 

Bỗng nhiên có một người đàn ông xa lạ cũng mặc áo phông đen giống Tần Lâm đi đến gần Ôn Ỷ, nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá rồi phát ra tiếng cười quái dị: "Em gái, đi một mình à?"

 

Tim Ôn Ỷ đập như trống đánh. Đang lúc cô suy nghĩ mình có nên rời đi hay không thì Tần Lâm đứng dậy tới gần, thậm chí còn giơ tay kéo cô về phía mình một cái rồi cất giọng hỏi cứ như hai người rất thân quen vậy: "Đói không?"

 

Ôn Ỷ ngẩn người rồi ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt đen láy của anh.

 

Nghe thấy lời Tần Lâm, người đàn ông kia kêu lên một tiếng rồi nhìn hai người từ trên xuống dưới: "Thằng nhóc kia, tính nẫng tay trên à?"

 

Vẻ mặt Tần Lâm lạnh như băng. Anh ngước mắt lên nhìn người kia một cái rồi quay đi luôn: "Chúng ta đi ăn gì đó cái đã rồi anh đưa em về nhé?"

 

Ôn Ỷ giờ mới kịp phản ứng hốt hoảng gật đầu: "... Được."

 

Tần Lâm ừ một tiếng rồi nhận lấy cây dù trong tay cô, bấy giờ mới hung hăng trừng người đàn ông xa lạ kia: "Vừa rồi anh nói cái gì mà nẫng tay trên ấy nhỉ?"

 

Người kia cười nhạt: "Mày nói xem?"

 

Tần Lâm: "Cô ấy là bạn gái tôi."

 

"Bạn gái á?" Người đàn ông kia cười phá lên như được nghe chuyện hài vậy: "Vừa rồi tao đã quan sát hai chúng mày một hồi rồi. Trông hai đứa chúng mày chẳng có vẻ gì là quen biết nhau cả."

 

Tần Lâm thản nhiên như không nhìn lại: "Cô ấy đang giận tôi, có vấn đề gì không?"

 

Tần Lâm thật sự quá bình tĩnh khiến người đàn ông kia nửa tin nửa ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo Ôn Ỷ đi rồi.

 

Hai người cùng bước vào màn mưa. Cán ô nằm trong tay Tần Lâm nghiêng về phía Ôn Ỷ.

 

"..."

 

Sau khi đi được một đoạn dài, hai người quay đầu nhìn lại mới thấy người đàn ông kia không đuổi theo. Tần Lâm nói xin lỗi Ôn Ỷ.

 

Ôn Ỷ lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

 

Tần Lâm nhìn cô một hồi rồi mới muộn màng nhận ra: "... Trông cô có vẻ không sợ lắm thì phải?"

 

Anh dừng một chút rồi hỏi tiếp: "Cô thường hay gặp phải những chuyện như này lắm à?"

 

Ôn Ỷ: "Thỉnh thoảng thôi."

 

Cô lúc nào cũng đi sớm về trễ một mình nên thỉnh thoảng sẽ gặp phải mấy kẻ bát nháo đến bắt chuyện. Hồi đầu thì Ôn Ỷ còn sợ chứ sau đó gặp nhiều nên cô nhận ra rằng càng tỏ vẻ sợ hãi, bọn chúng lại càng được voi đòi tiên.

 

Nghe vậy, Tần Lâm nhíu mày: "Cô muốn ngồi tuyến xe nào về vậy?"

 

Ôn Ỷ: "Tuyến mười hai."

 

Tần Lâm móc điện thoại ra tra tìm một hồi rồi cụp mắt nói: "Hôm nay mưa to nên chưa chắc xe buýt sẽ có thể đến đúng giờ."

 

Ôn Ỷ biết nên cũng không vội vàng gì.

 

Sau một hồi im lặng, Tần Lâm lại mở miệng: "Giờ cô phải quay lại trạm xe buýt vừa rồi để bắt xe hả?"

 

Hai người đã đi một đoạn dài rồi, cách đây không xa cũng có một trạm xe. Ôn Ỷ mất ba giây suy nghĩ sau đó nhìn về phía Tần Lâm: "Tôi định đi tiếp tới trạm xe phía trước chờ."

 

Tần Lâm ừ một tiếng: "Đi thôi."

 

Ôn Ỷ hơi run lên: "Gì cơ?"

 

Anh liếc nhìn cô: "Tôi đây đã làm người tốt rồi thì làm tới cùng, đưa cô qua đó luôn."

 

"..."

 

Ôn Ỷ nhìn cây dù trong tay anh rồi hơi trợn mắt lên: "Cảm ơn."

 

Tần Lâm: "Không có gì."

 

eyJpdiI6ImRvZU5kUmhGK3A1dkJiYzNEWURzcVE9PSIsInZhbHVlIjoiSGZiaCtCdVF0cXZyM3ZHTHZtV1B3dkJOeWJNcDl3b2cwcVZVM1Y3dm9DRU5hMktXalJLVGxvbnl1MHlzdXI1TGRaZkVaVHZMcGNaVE5Xd3hZQ3VBbEN1VDYxbG42UkFkTHhxS2c3Y2xjVGJhQm1QRExiY0p1TmlmYTVYSjdJN1krNTJORmd4WTJqeWlBeEhTOEJrbnVkUnpJalhDXC9qbGorMkkreFdBMUJQWT0iLCJtYWMiOiI0NmI1YTZmZjYzZTljZWQ5NzBlY2M1ZWU2M2RkODNlYjU1YTI5MzA3YWYxYjZhMzJhMGNjZTc5Y2IxMDZkNzRhIn0=
eyJpdiI6IlNHNTJ6VU04NGo1WXM3c0tuZWQzY2c9PSIsInZhbHVlIjoiSWpzemxHMHBGaWo4UElLQTlqYW9mVFdNeUVDMmFRZ1lsVFBTWkJURkRJR2N6T1Bic2RGamlWdWgySVdycEpDdmJXc1RcL1wvNjl3SkU0TERheXhTNEptUT09IiwibWFjIjoiYTQyZmUxYmZhMDEzZGU4YTA0Mzg2ZjVhYTk1NTk4MTRiYmMwOTJjYTc1YjhkNmFkMGRmMjQ5NjliNTBmMmQwNyJ9

Sau này có lần Tần Lâm hỏi Ôn Ỷ rằng đêm đó cô không nghĩ anh cũng là người xấu à?

Ads
';
Advertisement