Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Câu trả lời mà Ôn Ỷ đưa ra là cô đã từng vinh dự được nhìn thấy ảnh của Tần Lâm treo trong trường rồi nên biết anh là học sinh xuất sắc, cũng là đàn anh của mình.

 

Lúc đó lại thành Tần Lâm bất ngờ vì cô nhận ra anh.

 

Ôn Ỷ cũng hỏi lại anh rằng có phải đối với cô gái nào anh cũng tốt bụng giúp đỡ như vậy không.

 

Tần Lâm thản nhiên đáp anh đã từng nhìn thấy cô trong khu dân cư rồi, biết cô dạy kèm cho em gái nhà bên cạnh.

 

Sau hôm đó Ôn Ỷ mới biết căn nhà mà Tần Lâm đang ở kia là tổ ấm của một nhà ba người nhà anh trước khi ba mẹ qua đời.

 

Sau khi lên đại học, ba mẹ Tần Yến không yêu cầu anh về nhà họ Tần ở nữa mà anh đầy đủ không gian riêng tư. Vậy nên anh thường xuyên về bên đó ở, chẳng qua không ngờ rằng sẽ gặp được Ôn Ỷ ở đó.

 

Anh rất vui mừng vì đã gặp được cô trong đêm mưa ấy.

 

Ôn Ỷ cũng vậy.

 

Nếu không phải đêm đó người cô gặp được là Tần Lâm thì có thể cô đã không thể sống sót nổi qua năm cấp ba còn lại chứ chưa nói đến chuyện trúng tuyển rồi thuận lợi lên học đại học.

 

Căn biệt thự kia đã trở thành nơi tránh nạn của Ôn Ỷ trong rất nhiều ngày đêm.

 

Trận mưa to cọ rửa cả thế giới, cũng rửa sạch rất rất nhiều chuyện phiền lòng của cô.

 

Nước mưa xóa sạch âm u trên đỉnh đầu, để thế giới của cô được trở nên trong lành sáng sủa.

 

Bởi vì cô đã gặp được Tần Lâm.

 

...

 

-

 

Ôn Ỷ không nhớ rõ mình ngủ quên lúc nào. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau rồi.

 

Vẫn còn sớm chán.

 

Ôn Ỷ nằm ì trên giường một hồi rồi mới bò dậy đi rửa mặt.

 

Sau khi sửa soạn xong xuôi, cô mới đi cùng Ngô Tuấn Niên đến phòng ăn khách sạn dùng bữa sáng. Sau đó hai người lên đường tới công ty đã hẹn trước để phỏng vấn.

 

Kết thúc buổi phỏng vấn này nữa là chuyến công tác của Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên lần này xem như hoàn thành.

 

Trên đường quay lại khách sạn, Ngô Tuấn Niên hăng hái bàn với cô xem tối nay nên ăn gì.

 

Ôn Ỷ nghe nhưng lòng không yên, một hồi sau mới mở miệng gọi: "Anh Ngô."

 

Ngô Tuấn Niên hơi sửng sốt: "Sao vậy?"

 

Ôn Ỷ nhìn anh ấy: "Tối nay tôi có chút chuyện cần làm nên không thể ăn cơm chung với anh được."

 

Ngô Tuấn Niên ngẩn người, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm rồi vô thức hỏi: "Cô muốn về nhà hả?"

 

Nghe thấy chữ "nhà" này, Ôn Ỷ thật sự muốn trả lời anh ấy rằng thật ra thì mình không có nhà. Chẳng qua chuyện riêng của cô ấy không cần phải nói cho đồng nghiệp biết. Thành ra Ôn Ỷ chỉ đáp qua loa: "Cũng không khác mấy."

 

Ngô Tuấn Niên gật đầu một cái tỏ vẻ hiểu ý: "Được, vậy sáng mai chúng ta gặp lại ở sân bay nhé?"

 

Ôn Ỷ mỉm cười: "Được."

 

Quay lại khách sạn soạn đồ xong, Ôn Ỷ thay một bộ quần áo thoải mái hơn chút rồi đi ra ngoài.

 

Lúc này còn chưa đến giờ cao điểm Tần Lâm nên Ôn Ỷ dễ dàng bắt được một chiếc taxi bên đường. Lúc báo địa chỉ, cô đọc địa chỉ trường cấp ba của mình.

 

Có thể là vì gặp được Tần Lâm nên cô chợt muốn quay lại thăm trường một chút.

 

Ôn Ỷ không ngờ được rằng vừa mới xuống xe cô đã gặp người quen.

 

Cô thật sự bất ngờ khi thấy Tần Lâm ở trường học.

 

Hai người đứng xa xa nhìn nhau, trong con ngươi viết đầy mấy chữ không ngờ.

 

Chốc lát sau, Ôn Ỷ quay đi trước.

 

Bên cạnh Tần Lâm còn có người đi theo, có vẻ như đang bàn chuyện với anh. Tần Lâm lắng tai nghe nhưng tầm mắt lại nhìn chòng chọc vào cô gái quay lưng về phía mình ở cách đó không xa, đang chuẩn bị xoay người rời đi.

 

"Được rồi." Anh nhìn về phía Lâm Hạo Sâm: "Hiệu trưởng Nguyễn, bên chỗ tôi còn có chút việc phải làm nên chuyện cụ thể như nào tôi sẽ để trợ lý Lâm bàn bạc thêm với ngài."

 

Hiệu trưởng cười ha hả: "Được được được, chiếm của cậu nhiều thời gian quá rồi. Cậu mau đi làm việc đi, một thời gian nữa chúng ta gặp lại."

 

Tần Lâm gật đầu đồng ý.

 

Sau khi ứng phó xong, anh quay lại dặn Lâm Hạo Sâm một câu: "Cậu đứng đây chờ tôi một chút."

 

Dứt lời, không đợi Lâm Hạo Sâm kịp phản ứng, anh đã rảo bước đi thẳng về phía trước.

 

Ôn Ỷ vừa mới đi tới cửa hàng tiện lợi đã ngửi thấy mùi lá quen thuộc.

 

Cơ thể cô hơi cứng lại một chút, lúc khom người cầm nước có hỏi một câu: "Anh uống gì?"

 

Tần Lâm ngẩn ra rồi liếc nhìn thứ cô đang cầm trong tay: "Nước suối là được rồi."

 

eyJpdiI6IlwvWjUyNlwvZDhNTWlkekROU1wvSFJBMGc9PSIsInZhbHVlIjoiRG42YmxWRkNHT3pvSG90SGlaVUhFUG9FdjNaU2Q4UzNmZm1xSVdTbFdkenpxQXdGYm1vXC9URFpxanpxNlRsRktSWmFpWmR6dlJYbkg5Tm5TZzZoTWNrT1JjNTQ4c284TEdMcXpNNDBYQ0JDbUlXVUhPVDkyRWZRRFJHSlMzR0l6eHd5UDBhT0d1WUF2dHE1eUN0Rld1b0NOQlQ0NFkzcnc1MUhIcXFxcEMyQTlEK1wvajcwZHBVSEJ3THNSenlDMElPWEhCanNnRTdldStXNlo2ZktyRDQ3XC8zUUoySzJZeGpJVlk5WDdGMktwUlliWnpFQ2U5R1RORkhPK254YW9cL2NleUw0U1hVc05xdUgyaW1zZGdSMStLdEhSckJuM1d3TzkrYzBnSEZPUVNMazhFQnU5TkR3NG9qeEtya3VRdEJ2bVE1VHIwTjVkYXZ5cmhoM2ZHUGZ4MnFYdGRMb3Q3N0VBWUliNHhpSGJqUGxCcG5Bdmg0N2hXYmxrRFJFcGhRVlJJeWFpMm4wdGkyYjg3OGZCclVYVWc9PSIsIm1hYyI6IjFiZDljNzliYWM1NzVhYjQzNmIzY2Y2ZGUwMTE1N2M5MjhjODhkZGNjMjkzZTA1NzZkMmY5NWMyYmY4YjZmZDkifQ==
eyJpdiI6IkwwQUpPWnB2RE5nZnlaUWZSWXRRM0E9PSIsInZhbHVlIjoiNnVneGh6cG5NZGhZSWc4bm11a2loVW9WUWZyXC8xWVllSkNBNHFYd1crNis1Zm50WlNsS0ZSSXJIejU5eFNXeFwvejlWeW1uZlN4eVlTVDBsdEwxaHZ5dz09IiwibWFjIjoiY2Y0YjVmZmQ1ODhkMmYyMjliZjcyZDJjYjlkYmEwZDg5MDU4NmIxMTdkMTdlZmNhNmM4MGQ0NTVkNzQ1NGFkZCJ9

Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc.

Ads
';
Advertisement