Ôn Ỷ vô thức nhớ lại hồi bọn họ yêu nhau. Lúc nào Tần Lâm cũng nhận lấy tất cả mọi thứ cô đang cầm một cách vô điều kiện, trả tiền cũng bao luôn. Anh chưa từng để cô phải tiêu tiền bao giờ.
"Cảm ơn anh." Ôn Ỷ nhận lấy chai nước đã được vặn nắp từ tay anh rồi nói.
Tần Lâm không để ý đến cô.
Sau khi uống một hớp nước lớn, anh mới mở miệng hỏi: "Sao cô lại tới đây?"
Ôn Ỷ cũng không thể trả lời rằng vì gặp được anh nên cô mới muốn quay lại thăm trường được.
Thế là cô cũng uống nước rồi hỏi ngược lại: "Tôi không được tới à?"
Tần Lâm: "..."
Anh làm gì có ý đó đâu.
Chẳng qua là anh bất ngờ vì cô sẽ quay về đây thôi. Việc này có phải đồng nghĩa với việc... Tần Lâm không khống chế được mà nghĩ nhiều. Thật ra thì cô chưa từng buông bỏ được những gì đã xảy ra ở đây, bao gồm cả anh.
Sau một thoáng im lặng, Ôn Ỷ cụp mắt xuống: "Anh thì sao?"
Tần Lâm nghiêng đầu nhìn lên ánh mặt trời đang treo cao trên đỉnh đầu, hơi híp mắt lại thấp giọng đáp: "Tháng sau trường học tổ chức lễ kỷ niệm nên muốn mời tôi về làm diễn giả."
Ôn Ỷ hơi ngạc nhiên, tính toán lại thì thấy cũng đúng.
Cô l.i.ế.m môi một cái, mắt hơi loé lên: "Mời người tốt nghiệp hạng xuất sắc về diễn thuyết à?"
Anh liếc cô một cái: "Cô thấy sao?"
Chẳng hiểu sao bầu không khí giữa hai người lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Đã quá lâu rồi không gặp nên bọn họ trở thành hai người xa lạ rồi.
Tần Lâm nhìn chằm chằm vào dáng vẻ ngoan ngoãn của Ôn Ỷ, hơi hoài niệm vẻ kiêu căng thậm chí là tính khí thất thường hồi trước được mình cưng chiều mà ra.
Nghĩ đến đây, anh lại thầm phỉ nhổ bản thân mấy giây.
"Cô xong việc rồi hả?" Anh lại mở lời lần nữa.
Ôn Ỷ: "... Ừm."
Tần Lâm gật đầu một cái, đút một tay vào túi: "Đi thôi."
Người cô hơi run lên, vô thức ngẩng đầu nhìn anh: "Đi đâu?"
Tần Lâm nhíu mày nhìn cô: "Chẳng phải cô bảo muốn về thăm trường à?" Anh liếc nhìn giờ giấc trên đồng hồ đeo tay rồi nói khẽ: "Tôi trễ giờ cũng không sao, không ngại, có thể đưa cô đi thăm thú một chút."
Nghe anh nói vậy, trái tim Ôn Ỷ hơi chững lại một nhịp.
Thật ra thì hẳn là cô nên từ chối mới đúng. Nhưng lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô lại không nói nổi lời từ chối.
Ba chữ "không cần đâu" bị cô đổi thành "được". Sau đó cô và Tần Lâm xoay người đi về phía trường học,
Sau khi đăng ký ở cửa, hai người thuận lợi tiến vào sân trường.
Lúc này còn chưa đến giờ tan học nên bọn họ có thể nghe thấy tiếng cành lá xanh um tươi tốt cọ vào nhau phát ra tiếng xào xạc trên sân trường. Lắng tai nghe còn thấy hơi giống tiếng tim đập thời thanh xuân bồng bột nữa, nhiệt tình nhưng cũng không kém phần kiềm chế.
Hai người sóng vai nhau đi một đoạn. Tần Lâm quay đầu lại nhìn người nãy giờ vẫn luôn im lặng: "Có phải rất lâu rồi cô không quay lại Bắc Kinh không?"
Ôn Ỷ nhìn thẳng vào mắt anh: "... Đúng thế."
Tần Lâm không hề bất ngờ chút nào. Anh cụp mắt rồi nhìn ra chỗ khác: "Tới sân vận động đi dạo một vòng nhé?"
Ôn Ỷ gật đầu.
Trên đường bọn họ đi tới đó thì tiếng chuông tan học vang lên.
Chẳng bao lâu sau, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ.
Ôn Ỷ và Tần Lâm đi được một hồi rồi bị các bạn học chen chúc vào một nơi.
Thời tiết đang dần nóng lên nên hai người đều không mặc quá nhiều quần áo. Lúc bị chen chúc, quần áo mỏng manh của bọn họ cọ vào nhau. Trong lúc hai người không hay biết, cứ như trên người ai cũng dính phải hơi thở của người kia vậy.
Ôn Ỷ đang thất thần suy nghĩ có nên đứng tách xa ra một chút không thì bỗng nhiên Tần Lâm gọi cô: "Ôn Ỷ."
Ôn Ỷ còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đã bị anh túm lấy kéo qua một bên.
"..."
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nghe thấy lời xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, bọn em không để ý."
Ôn Ỷ ngước mắt lên thấy trước mặt mình có hai nam sinh đang đùa giỡn. Cô lắc đầu một cái: "Không sao đâu."
Vẻ mặt Tần Lâm lạnh như băng. Anh lườm bọn họ một cái: "Đi đứng nhìn đường với."
Hai nam sinh kia gật đầu một cái.
Chờ bọn họ đi xa rồi, Ôn Ỷ mới cụp mắt nhìn cánh tay đang được Tần Lâm nắm lấy của mình.
Tần Lâm cũng nhìn theo tầm mắt cô rồi thả tay ra: "Xin lỗi."
Mắt Ôn Ỷ chợt lóe lên một cái: "... Cảm ơn anh."
Bầu không khí giữa hai người lại lần nữa trở nên lúng túng.
Đi tới sân vận động, Ôn Ỷ nhìn các học sinh cấp ba đang cầm bóng rổ chạy phía xa xa, cảm nhận được hơi thở thanh xuân đã lâu không thấy.
Cô muộn màng nhận ra hình như mình lớn tuổi thật rồi.
Tần Lâm không biết cô đang nghĩ cái gì. Tầm mắt anh vẫn luôn dính chặt trên người cô, chưa từng rời đi dù chỉ một lần.
Hai người đứng cạnh nhau, cùng xem xong một trận đấu bóng rổ.
Hết trận, cả hai cùng rời đi.
Tới cửa trường học, Tần Lâm làm như thờ ơ nói: "Tối nay cô dùng cơm với anh bạn đồng nghiệp kia à?"
Ôn Ỷ khó hiểu hỏi lại: "Sao tôi lại phải ăn cơm với anh ấy?"
Tần Lâm nhướng mày: "Anh ta không hẹn cô sao?"
"?"
Ôn Ỷ khó hiểu: "Sao anh ấy phải hẹn tôi?"
Tần Lâm híp mắt một cái nhìn cô chằm chằm: "Cô không nhìn ra à?"
Tần Lâm cong môi, thấp giọng nhắc nhở: "Người kia có ý với cô đấy."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất