Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Ôn Ỷ rất ngại kể ra những chuyện xảy ra trước đây. Cô không muốn người khác biết rằng có người mẹ và ba dượng đáng ghét như vậy, rằng cô đã lớn lên trong một gia đình như vậy.

 

Bây giờ khi trưởng thành, cô đã dần dần có thể đối mặt với cuộc sống trước kia.

 

Khi chia sẻ với bạn thân về những chuyện này, cô đã không còn cảm thấy quá xấu hổ để nhắc lại nữa.

 

Hai người hiếm khi gặp nhau, sau khi ăn một bữa cơm rồi tán gẫu một lúc, Thi Hảo và Ôn Ỷ mới tạm biệt nhau về nhà.

 

Trong ánh sáng sảng tỏ giữa màn đêm, Ôn Ỷ nhìn vị trí. Nơi đây cách nhà cô không xa lắm, cô quyết định đi bộ về nhà.

 

Ôn Ỷ bước chầm chậm vào cổng khu chung cư, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

 

Trong mấy tháng qua, Ôn Ỷ và Tần Lâm có lúc liên lạc có lúc không. Tần Lâm đến thành phố Giang cũng sẽ hẹn cô ăn cơm. Lúc Ôn Ỷ không đi, cô sẽ lấy Thi Hảo ra để làm cớ, nói là mình đang đi chơi với Thi Hảo.

 

Tần Lâm nửa tin nửa ngờ.

 

Nhưng đôi khi Ôn Ỷ cũng sẽ đồng ý lời mời của anh. Cô hiểu rõ rằng mình không thể từ chối anh mãi được.

 

Như thể tâm linh tương thông, Tần Lâm ngước mắt lên nhìn về phía Ôn Ỷ.

 

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

 

Tần Lâm sải bước tiến lại gần Ôn Ỷ, trông anh rất tự nhiên: "Giờ này em mới tan làm à?"

 

Ôn Ỷ lắc đầu: "... Không, tôi vừa ăn cơm với Thi Hảo xong."

 

Cô nhìn anh: "Sao tự nhiên anh đến thành phố Giang thế?"

 

Nghe thế, Tần Lâm nhíu mày, anh trả lời tùy ý: "Tôi không thể đến sao?"

 

"Tôi không có ý đó." Ôn Ỷ nhìn sang con đường xe chạy qua lại, cô ậm ờ: "Anh đến lâu chưa?"

 

Tần Lâm: "Nửa tiếng."

 

Ôn Ỷ không nói gì, cô "ồ" một tiếng với vẻ ngượng ngùng: "Sao anh không nhắn tin cho tôi?"

 

Cô không hỏi tại sao Tần Lâm lại ở đây khi đã biết rõ, tất nhiên là anh đến đây để tìm cô.

 

Vừa nghe câu hỏi của Ôn Ỷ, Tần Lâm cảm thấy hơi buồn cười.

 

Anh hất cằm lên, ý muốn nói: "Em có cần xem lại điện thoại không?"

 

Ôn Ỷ lấy điện thoại từ trong túi ra mới phát hiện cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng. Cô không nhìn thấy tin nhắn từ Tần Lâm, cũng không nhận được những cuộc gọi mà anh đã gọi tới.

 

Sự xấu hổ hiện lên gò má cô, cô sờ lỗ tai: "Xin lỗi."

 

Tần Lâm không quan tâm lắm, anh rời mắt khỏi gương mặt của cô, nhìn về phía xa: "Tôi vừa đi công tác về."

 

Ôn Ỷ hơi ngẩn ra: "Tôi nghe Tần Yến nói rồi."

 

"Tần Yến?" Tần Lâm ngạc nhiên nhìn cô.

 

Ôn Ỷ gật đầu, nói một cách thẳng thắn: "Tuần trước anh ấy có đến thành phố Giang, chúng tôi có ăn cơm với nhau."

 

Tần Lâm nhíu mày, sao anh không biết về chuyện này?

 

Tần Lâm suy nghĩ một chút, anh nhìn chăm chú vào Ôn Ỷ: "Ngoài việc nói tôi đi công tác thì cậu ấy có còn nói gì khác nữa không?"

 

Ôn Ỷ ngước lên: "Anh có thể hỏi anh ấy mà."

 

Tần Lâm: "..."

 

Anh có hỏi thì Tần Yến cũng sẽ không nói cho anh.

 

Hai người im lặng một lúc, Tần Lâm lên tiếng nói nhỏ: "Em vào nhà nghỉ ngơi đi."

 

Ôn Ỷ khựng lại. Vốn dĩ cô định đồng ý ngay nhưng bỗng nhiên cô nhớ lại những chuyện vừa nãy mình đã nói với Thi Hảo lúc nãy. Cô nhìn gương mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi ở trước mặt mình,  có chút không chịu được: "Anh đến thành phố Giang chỉ để nói câu này với tôi à?"

 

Tần Lâm phản bác trong lòng, tất nhiên là không phải rồi.

 

Anh bay đến thành phố Giang chỉ vì anh nhớ Ôn Ỷ, muốn được gặp cô.

 

Trước đây khi hai người không liên lạc, anh luôn cảm thấy khả năng kiềm chế của mình cũng không tệ lắm.

 

Nhưng khi hai người liên lạc lại với nhau, Tần Lâm vẫn không thể tự kiềm chế chính mình, anh vẫn thường nhớ đến cô.

 

Dùng câu mà mấy người Tần Yến hay nói là anh mạnh miệng, rõ ràng là không thể buông tay nhưng lại không chịu thừa nhận.

 

Sự thật cũng chính là như vậy.

 

Nghĩ như vậy, Tần Lâm cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói anh trầm xuống: "Nếu tôi nói không phải vậy thì sao?"

 

Vẻ mặt của Ôn Ỷ không đổi, cô không mở miệng trả lời.

 

Tần Lâm thấy cô như vậy thì cố kìm nén, cuối cùng anh vẫn không thể kiềm chế được: "Ôn Ỷ, tôi muốn hỏi em một chuyện."

 

Ôn Ỷ đã lờ mờ biết được anh muốn hỏi gì. Cô chần chờ, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng: "Anh muốn hỏi gì?"

 

Tần Lâm đặt câu hỏi mà anh đã biết câu trả lời: "Lúc chia tay với tôi, em có nói dối không?"

 

Anh biết rằng cô đã nói dối.

 

Nhưng đây chỉ là sự suy đoán của anh, anh muốn cô tự nói với mình là cô đã nói dối.

 

"..."

 

Ôn Ỷ không ngờ anh lại hỏi câu hỏi đó một cách đột ngột như vậy.

 

Cô ngây người một lúc. Dưới đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm mình của Tần Lâm, cô rất khó nói ra câu trái lòng: "Có một phần."

 

Sắc mặt Tần Lâm trở nên căng thẳng, anh nắm lấy cơ hội hỏi tiếp: "Một phần là phần nào?"

 

Ôn Ỷ không nói gì thêm.

 

Tần Lâm tiếp tục hỏi cho ra lẽ: "Là "không thích tôi nữa, yêu người khác rồi" hay là "không muốn nhìn thấy tôi nữa"?"

 

Ôn Ỷ nghe anh hỏi dồn thì cảm thấy không thở nổi.

 

Tần Lâm hỏi xong cũng không thúc giục cô trả lời ngay lập tức. Anh đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, không đến mức không thể đợi thêm một chút nữa ở thời điểm này.

 

Sự im lặng bao trùm lên hai người.

 

Rất lâu sau đó, Ôn Ỷ nói: "Vế trước."

 

Những lời trước kia cô nói cô không thích Tần Lâm đều là giả cả. Cô vẫn luôn thích anh.

 

eyJpdiI6ImJYWk9TeHB6a3NaeWNrR2FiVWpkTUE9PSIsInZhbHVlIjoibnNMbHUyUnNmVzB4a1lQVm5DMzFadGRtc2hpSFo5WXhRcFVpNXRaYzMrSDZFU0VnanNBc2o5Vm9VU2JwdllSOEo2SEVHVldEWjV1N1p4bDljM1wvUG1tVkw0akFVTGpHQWVkYzNkckdINWk1MU4rZnlpQzBxU3FPSVlURXhVdDlnbkl4VVFsRENGSHQ2dWlqR0lnRDZwVTRVUFg5MWJuQyt5REgrbkM4U3gxZm44MDliczF6RUpEdStuemlwMnpWenpidE5ab1RDK3RFTFVWbGJtcXQzUWpVNWpKRzVWWmNHTUZpd0dVM2ZueDlBd1lLXC8wTzQ3UVFYeTRjUm9LWlhTUU1DQm1lZVJQdlIwVXdYNVBOdDRoVnBHaStQdjRncWdmZlFDVUd2ZlRCSGg5MzZKZGJHXC95ZGtxOWZDVWlaXC92IiwibWFjIjoiMTBmZmExNjJjZGYwOTZiYTMxYTg2MTM4MjU5NDc2Mzg1OGMyZjBhNDhmMDYzNWViMDcxYjBlZTQ2NzM3YTkyNyJ9
eyJpdiI6Imp0VjA5eDlxcWpMY2Jic3dSVlZTaVE9PSIsInZhbHVlIjoiMDNNTTkzbDZpdldHWTdCZUNrOVBYU0tlYkhZM0daM3EzR1hnc3E3T29yOGNGRVBncnNwNGJnQUtkN3RmbVEwN1VVZEtTTzNiUkJ5TXdIdU1RdXEydlE9PSIsIm1hYyI6IjkwOGE2N2QwMDU3NjEzODAwOGM3YWJmZWFjNmY2N2I5YzI2YTE1ODJkNWRlNGM4MTljODk3NDY5MGZhNjQ2M2MifQ==

 

Ads
';
Advertisement