Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Khoảnh khắc nghe rõ câu trả lời của cô, Tần Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh liếc mắt nhìn lòng bàn tay đã lấm tấm mồ hôi, không hỏi cô vì sao nửa câu không muốn gặp lại mình là nói thật. Anh thấu hiểu được suy nghĩ của một người coi trọng mặt mũi, lòng tự ái lại rất mạnh như Ôn Ỷ vào lúc ấy.

 

Sau khi nói ra câu trả lời, hai người im lặng một lúc lâu.

 

Đúng vào lúc Ôn Ỷ chịu hết nổi muốn kiếm cớ chuồn về nhà thì Tần Lâm mở miệng một lần nữa: “Tôi lại hỏi em thêm một câu nữa."

 

Ôn Ỷ nhíu mày theo bản năng, luôn cảm thấy anh đang gài bẫy để lừa mình: “Sao anh hỏi nhiều t…"

 

Cô còn chưa nói hết câu, thì giọng nói của Tần Lâm đã lọt vào tai cô: “...Em có còn thích tôi nữa không?"

 

"?"

 

Ôn Ỷ thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn về phía anh.

 

Tần Lâm cúi đầu khom lưng, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

 

Làn gió đêm chầm chậm thổi tới, trong hơi thở của hai người họ vương vấn mùi vị của đối phương.

 

Tần Lâm nhìn Ôn Ỷ đăng đăm bằng ánh mắt sáng rực, không bỏ lỡ bất cứ biến hóa cảm xúc nào của cô dù là nhỏ nhất.

 

Giống như cô, anh cũng không thúc giục cô trả lời câu hỏi của mình.

 

Giằng co một lúc lâu, Ôn Ỷ nhếch khóe môi dời tầm mắt đi, ánh mắt cô nhìn sang hướng khác không hề có tiêu cự: “Anh hỏi tôi câu này, anh cảm thấy nó có ý nghĩa gì không?"

 

Tần Lâm đáp: "Đương nhiên là có."

 

Ôn Ỷ mấp máy môi, định hỏi vậy ý nghĩa là gì.

 

Lời cô định nói vừa đến khóe môi thì giọng Tần Lâm đã vang lên trước: “Nếu như em cảm thấy câu hỏi này quá khó trả lời, vậy tôi sẽ đổi sang câu hỏi khác. Bây giờ em có ghét tôi không?"

 

Ôn Ỷ ngước mắt lên, đối diện với gương mặt anh tuấn điềm tĩnh trước mắt.

 

Ngũ quan của Tần Lâm rất tinh xảo, không phải kiểu mày kiếm mắt sao mà trái lại còn sắc nét như con lai. Con ngươi anh sâu thẳm sáng quắc, tựa như cất giấu một xoáy nước mê người, khiến người ta phải đắm chìm vào trong đó.

 

Ánh mắt của Ôn Ỷ thoáng dừng lại trên đôi mắt anh, rồi lại đi xuống, lạc vào sống mũi cao ngất của anh.

 

Dường như đã trải qua rất lâu, Ôn Ỷ mới nghe được giọng nói của mình: “Nhất định phải trả lời sao?"

 

Tần Lâm đáp: "Nếu em thật sự không muốn trả lời, vậy thì tôi sẽ…"

 

Mấy chữ “chờ một thời gian rồi hỏi lại” còn chưa nói ra miệng, Ôn Ỷ đã ngẩng đầu lên một lần nữa: “Anh không đáng ghét."

 

Cô làm sao có thể ghét Tần Lâm được cơ chứ.

 

Nghe được câu trả lời của cô, trong đôi mắt Tần Lâm lóe lên một tia vui sướng. Anh cố ngăn không cho khóe môi mình cong lên, hạ giọng hỏi: "Em nói thật đấy à?"

 

Ôn Ỷ: "..."

 

Hỏi xong, Tần Lâm tự biết mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch, anh hắng hắng giọng rồi hỏi: “Em về nghỉ ngơi nhé?"

 

Ôn Ỷ ngây ra một lát, còn tưởng anh gióng trống khua chiêng hỏi mình như vậy là muốn nói gì đó cơ.

 

Cạn lời mất vài giây, cô "à" lên một tiếng: “Anh thuê phòng ở đâu nhỉ?"

 

Tần Lâm đáp: "Khách sạn."

 

Ôn Ỷ gật gù: “Về phòng nhớ chú ý an toàn nhé."

 

Tần Lâm ậm ừ.

 

Nói xong lời từ biệt, Ôn Ỷ xoay người đi về hướng cửa lớn khu chung cư. Khi cô lơ đãng ngoái đầu lại thì trông thấy người kia vẫn còn đứng ở chỗ cũ nhìn theo mình.

 

Thân hình anh cao, thoạt nhìn rõ ràng rất to lớn và đem lại cảm giác an toàn. Nhưng vào khoảnh khắc này, Ôn Ỷ chợt cảm thấy anh có chút lẻ loi cô quạnh.

 

Nhìn nhau xa xăm giây lát, Ôn Ỷ mím mím môi, nhớ lại những lời mình đã nói với Thi Hảo vào buổi tối, nhớ lại mấy ngày gần đây Tần Lâm thi thoảng lại buông lời thăm dò.

 

Cô đứng yên tại chỗ khoảng vài giây rồi xoay người đi ngược lại.

 

Thấy cô đã đi rồi còn quay lại, Tần Lâm buột miệng hỏi như một thói quen: “Làm sao vậy? Em còn có chuyện muốn nói với tôi, hay là để quên món đồ gì à?"

 

Ôn Ỷ ngẩng mặt lên, nhìn anh nói: “Anh vừa hỏi tôi có còn thích anh nữa không." Cô dừng một chút rồi hỏi ngược lại: “Vậy còn anh, Tần Lâm, anh có còn thích tôi nữa không?"

 

Nghe cô hỏi vậy, Tần Lâm kinh ngạc mất một thoáng, cụp mắt xuống nhìn cô: “Ôn Ỷ, tôi cứ tưởng biểu hiện của tôi đã đủ rõ ràng rồi."

 

Nếu như không phải thích, thì sau khi gặp lại cô và cảm nhận được cô không còn chống đối không muốn gặp mình như trước kia nữa, một người kiêu ngạo như anh làm sao có thể nóng lòng muốn thử thăm dò cảm giác của cô đối với mình hết lần này đến lần khác chứ?

 

Ôn Ỷ ngẩn người: “Tôi muốn chính miệng anh nói ra."

 

Tần Lâm thoáng khựng lại, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Được." Anh nhìn vào đôi mắt Ôn Ỷ, nói rành rọt từng chữ cho cô nghe: “Tôi vẫn còn thích em, Tần Lâm vẫn còn thích Ôn Ỷ."

 

Nói dứt lời, anh hỏi: “Như vậy đã đủ chưa?"

 

eyJpdiI6InVreFZhUFNQcnM2K3VZY0ZFdVF0UlE9PSIsInZhbHVlIjoicUtTbHljdlo3dDRnVk5xdmFTTmdxd1o3dWhka1htZUFWbFwvUUUwZDg5MnZyTWNmZVllT1FSUytTdGNKcHlrWm5abWFBSnVka2hvSm1aejRLeEV2VmZSSE5Za3RzSkw4V2dTR2JSQTgyZ0ROa1RZZWVDaXJWcmI1cFR0K1AyRGFwd0pUKyt0SThIdk9XSTZkV0tqYWt4N2pMcnlRZTdzcWRqOU9yUGo3aGlnT1c5V3ZMXC9hZ1pmTTVjcEJDRElKcUNBK3VBZ3hYQnYzR1Z1Ykk5cVVQMVpuU21MeFBqTk90eFhWb2RaTnRcL0Qrelc5Sjhza0pPbDlyWVlyZnNkd2FaazhWMmR4MHBUM25sTkVIU1hFUU5BNkU3SXUxXC93V0R0WTlJMWRYZGRYVG9xQ1RESzhtb3diR1pUOWFOMkxkbVByZFwvU3NBRGJ4K3VZV2g0SlA0bGJKOFdoMklSN0phQlM0QWREbUM3QTZyU1E9IiwibWFjIjoiNzUwODkwYWVjN2FjZDUzNzM0OWFjYTMzYWJkZjMyMjJjYzY1ODQ2MjViODU1MjBhNjc1MDMzOTcyMTM1ZmM4MyJ9
eyJpdiI6InZLeVwvUUxUNndLbXVvb3dVeStGeXpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9vNEY0R0tLUEJFYnZnM3RYQ2RYSW96czU2U2RMSFdWUVVwUUQ4VVNEam1lWDI1QUNlQ0dtOFhFM21Ba3ErVXJ5Z2NUaXZsOVFkSEtKZ0NtdHpxMU5RPT0iLCJtYWMiOiI2ZWIzZGYyZWYzOWQxZTA5YjExNGI2M2ExMWNjNmIyNGM2NGEyNjNiNjc0YjI1YzA4MDQwMzQ4YzM0NTRmMmFiIn0=

"Không mà." EQ của Tần Lâm không phải là thấp, cũng biết con gái nói ra câu này là có ý gì, anh kịp thời phủ nhận: “Đây là những lời từ đáy lòng tôi."

Ads
';
Advertisement