Chú à! Yêu em đi

 

Chương 19 

Cùng với lời nói đó của ông, cô xấu hổ, vừa bị hôn xong lấy đâu ra hơi sức mà phản bác lại. Đôi môi đỏ căng mọng do bị dày xéo đã trở lên vô cùng ướt át trông thật là quyết rũ. Triệu Nguyệt Yên có thể cảm nhận thấy một cây gậy to lớn đang chọc ở dưới mông cô. Cô có ý nghĩ muốn trả thù ai kia làm cô không thở được dĩ nhiên cô không thoải mái thì ai kia cũng đừng hòng thoải mái, vậy nên cô cố tình cọ qua cọ lại trên đó. 

" Tiểu Yên, hừ đừng có nghịch ngồi yên nào " - Trịnh Thừa thật sự là bất đắc dĩ với cô gái nhỏ này thật mà. 

Cô hôn lên tại ông nhỏ giọng nói " Hôm nay cháu được nghỉ " 

11 

" Tiểu Yên... Cháu... " - Trịnh Thừa khá bất ngờ. 

" Chẳng nhẽ chú không được " - Triệu Nguyệt Yên mang khuôn mặt " nghi ngờ " mà hỏi Trịnh Thừa. 

" Chú được hay không. Không phải cháu là người rõ nhất sao " - các bạn đọc có thể quên về vấn đề nào đó nhưng ông thì làm sao có thể quên được tấm phiếu khảo sát sinh lí ở nam giới vào một buổi chiều cuối thu cô gửi cho ông cơ chứ. 

Nhớ đến cái nào đó, bỗng chốc mặt của cô đã đỏ bừng cả lên. Cô thật muốn giờ phút này bản thân cô bị mất trí nhớ có được không. 

" Cháu cũng không rõ lắm " - Cô còn cố cãi lại. 

" Vậy sao. Giờ cho cháu kiểm chứng hàng thật giá thật luôn được không? Cháu thích chứ. " - Trịnh Thừa còn cố tình trêu đùa cô. 

" Vậy thì tốt quá còn gì bằng nữa 

Khi Trịnh Thừa đang định hôn cô thêm lần nữa thì lại bị cô đẩy ra. Triệu Nguyệt Yên vội vàng mặc kệ ai kia ngơ ngác chạy vào phòng tắm. 

Còn Trịnh Thừa thì ngồi trên ghế ngu ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra. Sau một lúc mới lo lắng đi đến cửa phòng vệ sinh gõ cửa xem cô bị làm sao không. 

" Tiểu Yên. Cháu bị làm sao vậy. Mau ra đây chủ đưa cháu đi bệnh viện. " 

" Dạ không cần đâu ạ. Cháu không sao " - tiếng cô từ bên trong vọng ra. 

Thật không có vấn đề gì chứ " - ông lo lắng hỏi lại. 

" Không sao ạ. 

Lại thêm một lúc nữa, của phòng tắm mới được mở ra, sắc mặt cô đỏ bừng như vừa mới đi ra từ trong phòng xông hơi ra. 

Thật sự cháu không cần đến bệnh viện chứ " 

11 

Cháu không sao thật đó " - dừng một chút cô ghé vào tai ông nói nhỏ " Kỳ của cháu đến ". 

" Kỳ " - nghe cô nói vậy ông cũng lơ ngơ mới đầu không hiểu là gì, nhưng suy nghĩ một chút ông mới biết đó là gì. 

Triệu Nguyệt Yên bên này nói với ông xong cũng xấu hổ muốn chết. Ánh mắt vô tình nhìn vào nơi nào đó vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn của ông thì lại càng đỏ mặt hơn. Vừa lúc nãy khi cô bị ông hôn hôn thì bụng dưới đã cảm thấy hơi ướt ướt, cô vẫn cứ nghĩ đó chính là vấn đề sinh lí trong tình dục nhưng khi cảm giác bụng chướng đau rồi lại vô tình nhìn phải lịch được ghi trên đồng hồ điện tử. Cô mới biết kỳ của cô đến rồi. 

" Vậy thì cháu ngồi xuống trước đi. Chú đi lấy chăn ấm cho cháu" 

Rồi Trịnh Thừa lấy chăn quấn kín người cho cô. Rồi lại đi vào bếp pha nước ấm cho cô uống. Trước từng nghe cô bảo cô không thích uống đường đỏ, không thích uống trà sữa, nên giờ đây ông chỉ nghĩ tới pha một cốc nước ấm cho cô uống tạm. 

Triệu Nguyệt Yên vừa nhìn ông bận rộn trong bếp, vừa lo lắng ông nhịn như vậy không sợ hỏng luôn sao. 

( Cửu: Khụ khụ... em biết mà. Chị quanh tâm đến tính phúc của chị sau này thôi chứ gì. À không phải là tính phúc của hai người mới đúng ) 

Ông bưng ra cho cô ly nước mình vừa pha, đặt xuống trước mặt cô, giục cô uống nó cho ấm bụng. Khi tay, chân không còn bận rộn, Trịnh Thừa mới chợt nhận ra nơi nào đó còn đang... Chiếc cổ ông nhanh chóng đỏ bừng, dặn cô đi nằm nghỉ trước đi. Ông bước chân về phía phòng tắm. Khi ông chuẩn bị đi qua người cô, bàn tay của ông bị cô nắm lấy. Cô giương mắt lên nhìn ông, ánh mắt không biết thể hiện lên điều gì. 

" Cháu giúp chú được không? " 

" Không được " - Trịnh Thừa vội vàng cự tuyệt. 

" Cháu nói thật cháu có thể giúp chú mà. Cháu không sao. Cháu có thể giúp ... " - Nói rồi cô giơ tay lên, chạm vào nơi đó của ông cách một lớp quần. Nói thật trong đầu Triệu 

Nguyệt Yên giờ phút này vô cùng là thương ông và yêu ông không hết. Vì suy nghĩ cho cô, ông bỏ qua sự khó chịu của mình, để chăm sóc cho cô. Mà thời tiết bây giờ là mùa đông tắm nước lạnh xong chỉ có đường vào việc cấp cứu luôn thôi. Nên cô không muốn người mình thương bị bất kì chuyện gì hết. 

" Tiểu Yên... May... may dừng tay lại. " 

eyJpdiI6Ilpaek4xRDBSSGxBQ2xnbWZpcGNXXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRXZ3hCQm5lRjRcL1BiK0h4b3B0R1B2QWpsVU83MmlJWlNPcEJHT1puVStPemFPT0QxSTcxMDZFbU91NWQ1WXNHZktlYXpFK3FsWnNJV0hNblZhMmJQQ1wvdEtSRmRBQjhDR2JrYVVFaHFaK0pFWUFpQmt2RnR1Z3RsOUxSSWFobkYrSGswazN6M2NPaFgxNVJ4R1lEOUJXN0NVblQxdmRmMXNHMTZqWWdFaGJJPSIsIm1hYyI6IjZmZmUwNmMyMDQyOWNhOWJjNWJiMmQzMWU5OWI1MDQ3Y2QyMmM4YTM3MTA1NmU3NWJhNTNhMDY4NjcxMGU4MzQifQ==
eyJpdiI6IjE0YUtJQWdxUm1QZXJLMjVKTGxIOFE9PSIsInZhbHVlIjoiSnRcL0QyYlVaR1VYZ0F5UG96OFkwTXNlbkJ0bmhJZWJndE52MDlEYkc3YTRzY1hLSGNjWU9ZSjQ4WEpXY2FpV1wvQm4yNmNUSGJoVWZGQ2ZiOVBSc29KeVpwS2NQaHVybG9BRml3ZWFvYjJ3K092ZytaSk1Nc1NaVEFOQ1R3K0Z5NDFRbnBxeFBrbUVtTDdXQUczaDRsUW5wMjdVSjJkczhxWnR3OHRhTFwvd0xcL3JrVVljaEpcLzl0RjgrcEhYRmRNaEx0SER3KzlmM29UazNlSnFGa1NIdUllSVlYdERXZURSb3J0YTlNM0tPc3lwaEtBR1wvVHZlODF1c2V1OVpMTmdLaHJXazdZWnpHUXpSRmFlNUNDSE5CMm94dWpwUnV2SUJiMmRkVDN3Qld1WEt3RTUxNkt2S0pweVJsSjhkdUk4VVNUM0hsWHpsS0EzV2lSU0dNNWJUNUVoMG9TcnFmbThHQTF0Z0JOWkg3S0xNcDRrN1psOWRqbHBrMERmand5N09TMHNHaE1lcFh5aDBtUEh6TjljdFhlRkFsSHJnSlpwdUdadWp4ZVhjQ21MR0ZvaG9Sb0lFTUVKYkExaHBQWWJWMlwvWUtlbW9hUHZSOXUxeWJ4QVJXRFwvOFRHcElhalZaVW1oQzh6NjF3N1JzSjg3b3JEa1YwV3VEU2ZiK2hUR3dHd2VKZG1LYlFwQ2IxcDN4MDZNSTZqTlVoSnEydWZKcER6NE9JMVZVb3RnWk9OSUk3WFduTndabFpKOHB1RnJKSnVteHdmSnM1eFdtODhMalJsaFp0cjFjNkpNMHNLWllhRVZjdkhGcVVURjlDNVRydkZ5c1cweWRtZUJCblZsMFBGUmwrWmFxZWhTbm9ocWswTWVCUDJCVFwvcUM5OW96T2Y3ZlM3YW5pY3dGNzBaOTdEZ29rWTR4MkdHWFwveUN3XC82b0R4TUVIdG5xQjlWREorTTNHb1JRbmRKcStcL01cL2VGbFRKOGdlVFwvekJteE1IblpPa2xsSzhDZGphQ2c1blwvWGVsaGh2TVFBd3JNUkowemhuTk90WVRrOW4zc1Q3dk5kdEwra0hBYnlpd2lUSlQ3dVYzTFd3aWpkQlBQcUpJcjZoRmQ3MTVPRmlHXC9xTzNCem1seVhDam1pUVN2NEU1aUNxTHlVaWh6RHNva0o3TXNtc2RjSld1czNoakYrN25wblZCT1l3R2FkU3ppV3g5TXU1VjlTRWxWeHRXMFpyMm9WOU9SR1FWeWtMb2tHV1F4Z0V0UkttaXM1bFZsRlh0WmlQWWdpNEp2b2hNYkM1Q1NGSGMraERhZjE0SkdSVDZPVXdweVk4SGEwMmxIaTg9IiwibWFjIjoiMjljNTlhYThhMjBhYTYxN2VhZTI1M2ZkMDYwNTNhMzVhNTM4M2IyZmQ3MDM0MzMyNWIzOWU1OTlhMTNlN2EwYiJ9

" Tiểu Yên " - giọng ông khàn khàn, hai tay bám chặt vào thành ghế. Bàn tay lộ da ra ngoài, nổi lên những đường gân chứng tỏ, ông đang phải kìm nén rất mạnh mẽ.

Ads
';
Advertisement