Như một thước phim đang nghịch đảo với tốc độ chóng mặt...
Lạc Nam ngược dòng thời gian, quay về quá khứ.
Tuổi tác của hắn lấy một tốc độ cực nhanh tăng lên thay vì đảo ngược, nguyên nhân vì hắn phải gánh vác phản phệ nặng nề của việc thi triển Nghịch Thế Thần Thông.
Rốt cuộc, cảnh tượng mà hắn mong muốn đã hiện ra.
Thời điểm trước khi hắn bắt đầu hoá phàm...
“PHỐC!”
Như chó chết chật vật rơi xuống mặt đất, Lạc Nam đảo mắt nhìn quanh...nơi này là Mê Vụ Sơn Mạch.
Đánh giá một thoáng tình huống cơ thể, lúc này hắn đã là một nam tử trung niên, mái tóc đen dài chuyển sang một màu trắng bạc như tuyết, cơ thể sụp đổ, máu me đầm đìa.
Hắn phải gánh vác áp lực cực nặng của thời không Nguyên Giới, lục phủ ngũ tạng và Tổ Long Cốt rạn nứt, có dấu hiệu sụp đổ.
Thử điều động lực lượng, lại phát hiện Bá Thần Lực và cả Hồn Lực của mình đều gần như cạn kiệt, vô cùng suy yếu.
Tam tu đang trọng thương.
“Cũng may ta đã đột phá Thần Đạo, hơn nữa chỉ quay về gần trăm năm trước nên cái giá phải trả vẫn có thể chấp nhận.” Lạc Nam hít sâu một hơi.
Cơ thể lão hoá ảnh hưởng đến căn cơ, sau này sẽ tốn nhiều công sức hơn để đột phá cảnh giới cao hơn, trước mắt không có gì quá mức thiệt hại, chỉ cần toàn lực liệu thương là được.
“Không thể tiếp xúc với những người khác ở dòng thời gian này, bằng không nhân quả phản phệ, khó mà cứu vãn.” Lạc Nam suy nghĩ.
Đây là lần thứ hai hắn sử dụng Loạn Nghịch Luân Hồi kể từ thời điểm ở Tiên Giới, quay về quá khứ để cứu Cẩn Gia của Tuế Nguyệt cũng như thay đổi vận mệnh của nàng.
Lần đó Lạc Nam chỉ dùng một cánh tay, quay ngược thời gian vô số năm nhưng không bị ảnh hưởng đến căn cơ như hiện giờ, chưa kể hắn đang là Thần Đạo Cảnh hùng mạnh cũng không thể thoát khỏi phản phệ, có thể thấy cái giá phải trả khi tác động đến luân hồi tại Nguyên Giới là lớn đến mức nào.
Nếu như trở về hàng vạn năm về trước tại Nguyên Giới, e rằng hắn đã sớm thần hồn câu diệt bên trong dòng chảy.
Cảm giác được Mê Vụ Sơn Mạch hiện tại đang vắng vẻ, Lạc Nam cũng không có khí lực đứng lên rời đi, trực tiếp nằm tại chỗ trị thương.
Lấy ra đại lượng Bất Tử Dịch Thuỷ, Nguyên Thạch, Tẩy Hồn Thuỷ ném vào trong Bá Đỉnh, điên cuồng luyện hoá.
VÙ VÙ VÙ...
Nguyên Khí từ bốn phương tám hướng như vòi rồng cuốn về thân thể Lạc Nam.
RĂNG RẮC...
Đúng lúc này, không gian tại bên cạnh bỗng nhiên nứt ra một cái khe, biểu cảm Lạc Nam khẽ biến.
Từ bên trong khe nứt, hắn cảm nhận được Hỗn Độn Quy Tắc.
“Chẳng lẽ Hỗn Độn Minh Chủ đích thân giáng lâm, quay về quá khứ truy sát ta?” Lạc Nam âm thầm mắng chửi.
PHỐC! PHỐC!
Bất quá hắn vừa dứt lời, chỉ nghe hai tiếng phun máu thê lương vang lên.
Bịch bịch.
Từ bên trong khe nứt, hai thân thể nặng nề rơi xuống.
Áo choàng trên người bọn hắn rách nát, khí thế suy yếu, lộ ra diện mạo là một đôi nam tử song sinh, diện mạo giống nhau như đúc, vô cùng uy nghiêm bất phàm.
“Là ngươi!”
Thời Không Song Thần Lão không nghĩ đến vừa rơi xuống đã đụng độ mục tiêu, nhất thời ánh mắt loé lên sát khí.
Bọn hắn vận chuyển Thần Lực, dự định tấn công Lạc Nam.
“Hự...”
Bất quá ngay khi vừa muốn ra tay, toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, một cảm giác mệt mỏi đến cùng cực tràn lan, máu tươi từ lỗ chân lông rỉ ra như nước, cả hai ngã rạp ra đất.
Hiển nhiên bọn hắn cũng gánh vác phản phệ không nhỏ khi quay về quá khứ...
Nhận ra tình huống của địch nhân, Lạc Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhếch mép cười gằn:
“Ai hồi phục chậm hơn sẽ chết.”
Trong tình huống song phương đều kiệt sức như thế này, bên nào hồi phục nhanh hơn sẽ giành chiến thắng tuyệt đối.
Mà nói về khả năng phục hồi, Lạc Nam với Bá Đỉnh trong đan điền...còn sợ cái rắm a?
Quả nhiên Bá Đỉnh khi hoạt động hết công suất, toàn bộ Nguyên Khí xung quanh đều bị nó cướp sạch.
Hai tên Thần Lão ngay cả một giọt cũng không hấp thụ được.
“Nhìn các ngươi hẳn là thuộc hạ của Hỗn Độn Minh Chủ, chờ chết đi!” Lạc Nam lạnh lùng nói.
Thù hận giữa hắn và Hỗn Độn Minh Chủ đã sâu đến tận xương tuỷ, không đội trời chung.
Mà chó săn của Hỗn Độn Minh Chủ, hắn cũng phải giết.
“Ngu xuẩn, thật sự cho rằng chúng ta không có chuẩn bị gì như ngươi?”
Trước sự tự tin của Lạc Nam, Thời Không Song Thần Lão ném đến ánh mắt chế giễu.
Theo sau đó, bọn hắn bỗng nhiên cắn nắt hai viên đan dược màu đen ngậm sẳn trong miệng.
Đây là Hỗn Độn Thần Đan đặc chế của Hỗn Độn Minh Chủ.
ẦM ẦM.
Hai khi Hỗn Độn Thần Đan hoà tan, vô tận Hỗn Độn Quy Tắc cấp Thần Đạo Viên Mãn đã bao trùm khắp mọi ngõ ngách từ cơ thể đến linh hồn Thời Không Song Thần Lão.
Khoảnh khắc đó, thương thế, phản phệ...tất cả đều lấy tốc độ khủng bố phục hồi.
“Không được.” Lạc Nam biến sắc.
Rất nhanh, Hỗn Độn Song Thần Lão đã thản nhiên đứng lên, khí tức một kẻ Thần Đạo Hậu Kỳ, một kẻ Thần Đạo Viên Mãn bùng nổ.
“Có thể diệt yêu nghiệt hiếm thấy như ngươi, đây là thành tựu to lớn.” Thời Không Song Thần Lão ngửa đầu cười sảng khoái:
“Chúng ta chết cũng cam lòng.”
Nói xong, Thời Không Thần Lực điên cuồng ngưng tụ, hung hăng nện xuống đầu hắn.
“Kim Nhi, ta tiếp nhận Bất Hủ Diễn Sinh Kinh tầng kế tiếp.” Lạc Nam hướng trong lòng gầm lên.
XOẸT.
Một cổ lực lượng thần bí bao trùm, thân ảnh Lạc Nam biến mất tại chỗ.
“Người đâu?”
Chứng kiến con mồi bóc hơi ngay tại trước mặt, Thời Không Song Thần Lão sắc mặt trở nên cực độ khó coi.
“Hắn trọng thương chưa lành, mau truy tìm!”
...
Vẫn là vùng không gian quen thuộc và tăm tối đó...
Ở giữa nơi bao la vô tận như vậy, có một toà tháp huyền bí, cổ xưa, cao quý không thể tả trôi lơ lửng.
RĂNG RẮC...
Theo thân ảnh Lạc Nam tiếp cận, tầng tầng lớp lớp xiềng xích phong ấn tạo thành màn sáng che đậy tầng tiếp theo của ngọn tháp chính thức mở ra.
Đồng tử Lạc Nam co rút lại.
Ở tầng thứ tám của toà tháp, hắn nhìn thấy những dòng chữ ẩn chứa uy nghiêm tối thượng:
“Bất Hủ Thần Tháp!”
“Bất Hủ Thần Tháp, đây là tên của toà tháp này...nó là nơi chứa đựng Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.” Lạc Nam hít sâu một hơi, toàn thân run rẩy vì kích động nói:
“Vẫn còn một tầng chưa giải phong, vậy Bất Hủ Diễn Sinh Kinh có tất cả tận chín tầng sao? Rốt cuộc là cảnh giới nào mới có thể làm được điều đó...”
Hư ảnh Kim Nhi trôi nổi bên cạnh hắn, ánh mắt trở nên phức tạp, nở nụ cười yếu ớt:
“Mời công tử vào trong tháp...”
Lạc Nam trịnh trọng gật đầu, chậm rãi bước vào Bất Hủ Thần Tháp.
Hắn bước qua khỏi tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm, tầng thứ sáu, tầng thứ bảy...
Mỗi một tầng tháp như chứa đựng ký ức về những tháng ngày tu luyện môn công pháp khủng bố đến không tưởng này.
Tụ Đỉnh – Luyện Hồn.
Hợp Đỉnh – Lập Thể.
Khống Đỉnh – Khai Vực.
Ngự Văn – Diễn Sinh.
Nhập Tướng – Chấp Thần.
Hoá Tướng – Tạo Thế.
Bá Đạo Quy Tắc – Thống Trị Thiên Địa.
Bảy tầng tháp, mỗi tầng đều khiến chiến lực của hắn điên cuồng đề thăng, tầng sau mạnh hơn tầng trước, tầng sau khủng bố hơn tầng trước.
Vậy tầng thứ tám này sẽ ẩn chứa thứ gì?
Lạc Nam đặt chân lên bậc thang, lấy bình tĩnh bước lên tầng tám.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...
Ngay thời khắc hắn đặt chân vào không gian tầng tám, vô cùng đột ngột, tám sợi xiềng xích bỗng nhiên từ tám phương hướng bắn ra.
Một sợi siết lấy cổ hắn, bốn sợi khoá lấy hai tay hai chân của hắn, một sợi phong toả đan điền, một sợi quấn quanh Bá Đỉnh, một sợi giam cầm linh hồn.
“Đây là...” Đồng tử trong mắt Lạc Nam co lại, một cảm giác hoang đường dâng trào.
Bởi vì tám sợi xiềng xích này đều là Bất Hủ Kinh Văn dung hợp cùng Quy tắc Bá Đạo ngưng tụ thành, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn cả Bất Hủ Kinh Văn và Quy tắc Bá Đạo mà hắn đang sở hữu, vậy nên dễ dàng trấn áp hắn, khiến hắn trở nên vô lực, bị xích giữa không gian.
“Kim Nhi!?” Lạc Nam ngờ vực lên tiếng.
“Mặc dù không mong muốn... nhưng ngày này rốt cuộc đã đến.”
Kim Nhi hiện ra trước mặt Lạc Nam, nở nụ cười yếu ớt, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của hắn.
Lạc Nam nhịp tim nặng nề rơi xuống, bởi vì lúc này đây, bàn tay của Kim Nhi có thể chạm vào khuôn mặt hắn, hắn đã cảm giác được sự tồn tại của nàng thay vì chỉ xuyên qua hư ảnh mơ hồ từ trước đến nay.
Nhẵn nhụi, mềm mại, bóng loáng như loại ngọc trân quý nhất thế giới này.
Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Lạc Nam, ngũ quan tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần của Kim Nhi hiện lên vẻ tự hào và kiêu ngạo:
“Ánh mắt của ta vẫn rất tốt, vậy mà có thể chọn ra một người kiệt xuất như thế này, tiến bộ nhanh chóng như thế này...”
“Kim Nhi... nàng...” Lạc Nam thất thần, nhìn lấy thân ảnh giai nhân trước mắt, một cảm giác xa lạ bao phủ nội tâm.
“Cái tên Kim Nhi này cũng thú vị, nhưng tên thật của thiếp vốn là Thần Huyền Huân.” Kim Nhi lắc đầu từ tốn nói.
Lạc Nam cười khan một tiếng: “Kim Nhi, nàng đùa không vui.”
“Có những thứ dù khó chấp nhận, nhưng lại là sự thật.” Kim Nhi... hay nói đúng hơn là Thần Huyền Huân mỉm cười:
“Công tử có muốn biết bí mật Hệ Thống?”
“Muốn!” Lạc Nam không do dự gật gật đầu.
“Khanh khách.” Thần Huyền Huân bỗng nhiên cười, nàng cười khúc khích, cười đến run rẩy bầu ngực sữa căng tròn nhìn qua vừa cao quý nhưng vừa quyến rũ lã lơi không chịu nổi, hé mở môi thơm:
“Đây là thế giới tàn khốc, không phải mấy thể loại tiểu thuyết ở địa cầu mà công tử thường đọc, làm gì có thứ gọi là Hệ Thống tồn tại hả?”
Lạc Nam nuốt một giọt nước bọt khô khốc: “Hệ Thống tại sao không tồn tại? Nó chẳng phải đã...”
“KENG! Chúc mừng ký chủ.” Thần Huyền Huân bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm máy móc phát ra.
Sắc mặt Lạc Nam cứng đờ...
“Công tử hiểu rồi chứ? Hệ Thống là Kim Nhi, mà Kim Nhi chính là Thần Huyền Huân.” Nàng thanh thoát bước đi trước mặt hắn, từ tốn giải thích:
“Cái gọi là Nhiệm Vụ, công năng Hệ Thống, phần thưởng từ Hệ Thống... tất cả đều do ta tự biên tự diễn, mục đích để thúc đẩy ngươi nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng mạnh hơn mà thôi.”
“Những phần thưởng mà ngươi nhận được kia đều là tài sản của ta, về phần những thủ đoạn cấp thấp ở tiểu vũ trụ, ta chỉ cần một ý niệm là có thể mô phỏng ra rồi, rất đơn giản mà...”
Nói xong, nàng nhẹ nhàng phất tay.
VÙ!
Thiên Cơ Lâu đã thu nhỏ lại hiện ra trên tay của nàng, Thần Huyền Huân cười tủm tỉm:
“Thấy chưa? Giống như Thiên Cơ Lâu này... nó cũng là bảo bối của ta, mà đa số thông tin nó cung cấp cũng là do ta thôi diễn.”
“Thế Điểm Danh Vọng thì sao? Nàng cần ta thu thập Điểm Danh Vọng làm gì hả?” Lạc Nam cố gắng giữ bình tĩnh.
“Ừ thì ta trọng thương rất nặng, cần bồi bổ ý thức và linh hồn của mình thông qua việc hấp thụ cảm xúc và tâm trạng của người khác, đây cũng là một môn công pháp khá cao cấp của ta, không truyền cho công tử vì sợ ngươi sẽ phát hiện cách thức hoạt động của Điểm Danh Vọng mà đoán ra bí mật của ta.” Thần Huyền Huân giải thích:
“Công tử làm rất tốt, bản lĩnh khiến người khác bộc lộ vô số cảm xúc từ ghen ghét, đố kỵ, sùng bái, yêu thương, ngưỡng mộ, kính ngưỡng... ngươi làm rất khá nên đã giúp ta phục hồi đến mức dáng vẻ hiện tại thay vì một tiểu nha đầu trước đó.”
“Thế còn không gian Hệ Thống thì sao? Ta rõ ràng cảm nhận được...” Lạc Nam tìm kiếm một tia hy vọng.
“Đó là không gian bên trong toà tháp này, mà thứ công tử nhìn thấy tại không gian Hệ Thống chỉ là hình chiếu mô phỏng của nó mà thôi, toà tháp này luôn nằm trong cơ thể công tử, chỉ là chưa ai đủ tư cách phát hiện sự tồn tại của nó.” Thần Huyền Huân ung dung ngồi xuống, một chiếc bảo toạ đã hiện ra nâng lấy nàng.
“Nàng xem ra đến từ nơi khác, không thuộc về Nguyên Giới a.” Lạc Nam nặng nề thở ra một hơi.
“Công tử luôn thông minh, trí tuệ như vậy.” Thần Huyền Huân tán thưởng nhìn hắn:
“Nơi ta đến gọi là Chung Cực Giới, nó nằm ở trung tâm hỗn độn, vây quanh là 3000 phương thế giới có đẳng cấp giống như Nguyên Giới vậy.”
Lẽ ra Lạc Nam phải khiếp sợ khi nhận được tin tức này, nhưng sau khi Kim Nhi không còn là Kim Nhi... hắn cảm thấy dù bất cứ tin tức nào trên thế gian cũng không thể khiến mình sốc và kinh ngạc thêm được nữa.
“Không quá mạnh nhưng quá nhiều.” Thần Huyền Huân hít sâu một hơi, hai mắt thâm thuý lần đầu tiên loé lên một tia hận ý:
“Chúng chỉ mạnh ngang phụ thân và gia gia của ta, nhưng chúng lại đông đến mức Bất Hủ Cổ Tộc huỷ diệt.”
“Bất Hủ Cổ Tộc?!” Lạc Nam hiếu kỳ.
“Là chủng tộc của ta ở Chung Cực Giới.” Thần Huyền Huân gật đầu, ánh mắt nhìn xung quanh mang theo vẻ tưởng niệm:
“Nếu không nhờ đến Bất Hủ Thần Tháp hao sạch lực lượng mang ta đào vong, băng qua vô tận thời không... tìm đến địa cầu nhỏ bé kia tránh thoát cảm ứng của kẻ thù, có lẽ ta đã chết.”
“Nàng lưu lạc đến trái đất, lựa chọn ta giúp nàng dần dần lấy lại tất cả và báo thù?” Lạc Nam hỏi.
“Vừa đúng cũng vừa không đúng.” Thần Huyền Huân thương tiếc vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng nói:
“Bất Hủ Diễn Sinh Kinh chính là công pháp mạnh nhất của Bất Hủ Cổ Tộc, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách tu luyện nó, thậm chí toàn tộc chỉ có hai người tu luyện thành công, đó là gia gia và ta, phụ thân của ta cũng thất bại, phải tu công pháp khác.”
“Muốn luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, cần có Bất Hủ Thần Tháp hỗ trợ, trước khi tuyển chọn công tử, ta đã chọn kha khá nhiều người có thành tựu cao ở thế giới của ngươi, nhưng bọn hắn đều không thông qua khảo nghiệm, kết cục khá thê thảm a.”
“Tại sao kẻ thù lại diệt tộc của nàng?” Hắn muốn hiểu thêm về nữ nhân này.
“Bởi vì ta đã luyện thành công Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.” Thần Huyền Huân tự giễu nói:
“Một mình gia gia ta luyện được đã khiến bọn chúng ăn ngủ không yên, nếu Bất Hủ Cổ Tộc có thêm nhân vật thứ hai luyện đến tầng cuối cùng, nội tình khi đó thậm chí có thể thống trị Chung Cực Giới, điều này khiến bọn hắn cảm nhận được uy hiếp chưa từng có, quyết định trả giá lớn liên thủ diệt tộc ta, hay nói đúng hơn là cố gắng diệt trừ ta.”
“Dù là tại Chung Cực Giới, Bất Hủ Diễn Sinh Kinh cũng là công pháp hàng đầu.”
“Trong trận diệt tộc đó, ta đã bị đánh nát nhục thân và linh hồn, đến mức chỉ còn sót lại ý thức bên trong Bất Hủ Thần Tháp mà thôi.”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ: “Hoá ra đây là lý do nàng không thể tự mình phục hồi, ngược lại phải tìm một người khác.”
“Không sai.” Thần Huyền Huân nói:
“Chẳng phải công tử luôn muốn giúp ta có được thân thể, muốn ta sống lại sao?”
“Đúng thế, đây vẫn luôn là nguyện vọng của ta.” Lạc Nam chân thành đáp.
“Thật ra rất đơn giản thôi.” Thần Huyền Huân nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Cách duy nhất để người luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sống lại chỉ có một, đó là Linh Hồn và Cơ Thể hoàn chỉnh của một người luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh khác.”
“Nàng muốn đoạt xác ta?” Giọng nói của Lạc Nam trở nên run rẩy.
“Không chỉ là đoạt xác, mà còn là đoạt hồn.” Thần Huyền Huân thở dài:
“Còn cách nào khác sao?”
“Nhưng ta là nam nhân.” Khoé mắt Lạc Nam đỏ lên.
“Đạt đến cảnh giới như chúng ta, nam hay nữ gì còn quan trọng sao?” Thần Huyền Huân ôn tồn nói:
“Công tử đừng lừa mình dối người nữa, ta có thể trở về làm nữ nhân, hoặc tiếp tục trở thành công tử.”
“Nàng hãy trở thành ta.” Lạc Nam mỉm cười ôn nhu:
“Ta không muốn thê tử của ta, hồng nhan của ta, nữ nhi và những người xung quanh ta đau khổ.”
“Tốt rồi, trở thành công tử... ta cũng có thể qua mặt kẻ thù ở Chung Cực Giới.” Thần Huyền Huân gật đầu chấp nhận.
Lạc Nam chậm rãi nhắm mắt lại...
“Không giận sao? Không phẫn nộ vì bị xem là con cờ sao?” Thần Huyền Huân hơi ngạc nhiên trước thái độ của hắn.
“Không hề, bởi nếu không có nàng... ta cũng đã sớm chết, làm sao tận hưởng được một đời đặc sắc, bước đi trên một hành trình hấp dẫn lâu như vậy?” Lạc Nam nở nụ cười bình thản:
“Thành cũng Kim Nhi, bại cũng Kim Nhi... tất cả những thứ này đều là do nàng mang đến, ta trả cho nàng thì có gì phải tiếc nuối chứ, đối với nữ nhân mình yêu, ta chưa từng tính toán thứ gì, kể cả sinh mệnh, chỉ mong hãy đối xử thật tốt với các nàng ấy thay ta.”
“Đa tạ.” Thần Huyền Huân hít sâu một hơi:
“Truyền kỳ về Bá Chủ... ta sẽ viết tiếp!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất