Lạc Nam cảm thấy có lỗi nhưng đồng thời lại vô cùng thanh thản...
Hắn có lỗi với thê tử, hồng nhan và thân nhân của mình vì không thể đích thân cùng các nàng bước tiếp.
Nhưng hắn cũng thanh thản vì đã hoàn thành được nguyện vọng ấp ủ từ những ngày đầu, từ rất lâu về trước... đó là lời hứa giúp Kim Nhi trở thành tồn tại chân thật, có được thân thể nguyên vẹn và hoàn chỉnh.
Hắn chưa từng trách cứ, uất hận vì bản thân chỉ là một con cờ trong tay Thần Huyền Huân.
Bản thân là một kẻ có thù tất báo, nhưng cũng là một kẻ nợ ân phải trả, và phải trả lại gấp nhiều lần.
Lạc Nam vĩnh viễn không quên được thời khắc thanh âm thông báo Bá Chủ Hệ Thống thức tỉnh vang lên, càng không thể quên được thời điểm hắn tuyệt vọng nhất, thống khổ nhất... một tiểu cô nương cao quý, thánh khiết như thiên thần đã xuất hiện như ánh sáng cuối đường hầm, mang theo hy vọng cho hắn, thúc đẩy hắn để hắn có được thành tựu như ngày hôm nay.
Ân tình của nàng rất lớn, Lạc Nam chấp nhận trả ân... dù cái giá phải trả vượt qua tưởng tượng của hắn.
“Ngươi toàn thân áo dài vàng cao quý, khí chất bất phàm, vậy gọi ngươi là Kim Nhi.”
Lạc Nam nở nụ cười mãn nguyện, từng hồi ức đẹp như một thước phim quay chậm tua ngược trở về trong tâm trí.
Không có Thần Huyền Huân nào cả... đối với hắn chỉ có Kim Nhi mà thôi.
Đến giờ phút này, Lạc Nam mới có thể thừa nhận nàng mới chính là nữ nhân có địa vị cao nhất trong lòng hắn, quan trọng nhất với hắn...
“Đến rồi...”
Cảm nhận được Thần Huyền Huân xâm nhập vào cơ thể mình, dần dần chiếm lấy.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT...
Tám sợi xiềng xích bỗng nhiên biến mất, từ bỏ trói buộc và khống chế.
Lạc Nam vẫn thả trôi toàn thân, không hề có mong muốn chống cự dù chỉ là một chút ý niệm, thậm chí hắn còn chủ động buông thả đan điền, buông lỏng linh hồn của mình để nàng có thể dễ dàng đoạt lấy.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, Lạc Nam chậm rãi khép lại đôi mắt.
Không biết qua bao lâu sau, đôi mắt bỗng nhiên mở ra.
Bên trong ánh mắt, kim quang diệu thế, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn và Cấm Kỵ Chi Nhãn loé lên ánh kim ngập trời.
“Xong rồi sao...” Lạc Nam thì thào.
Chợt hắn rùng mình, cảm giác như có gì đó không đúng.
Vì sao ý thức của ta vẫn còn tồn tại?
Hắn kiểm tra lại tình huống cơ thể và linh hồn, mọi thứ vẫn hoàn hảo vô hại.
Một cảm giác lạnh buốt và bất an chạy dọc theo sống lưng, lan tràn khắp linh hồn.
“Kim Nhi, nàng đâu?”
Lạc Nam ngơ ngác nhìn khắp xung quanh, mọi thứ trống rỗng.
“Không thể... nàng từ bỏ chiếm lấy ta.” Hắn cảm thấy mọi hy vọng của mình như sụp xuống, hai hàng lệ nóng từ trong mắt chảy ra.
Nàng đã từ bỏ, nàng đã hy sinh bản thân sao?
“Kim Nhi!” Lạc Nam rống lớn:
“Ta ở đây để nàng sống lại, cơ hội báo thù của nàng đang ở ngay trước mắt, truyền kỳ Bá Chủ nàng hãy thay ta viết tiếp, tuyệt đối đừng từ bỏ.”
Hắn như một đứa trẻ lạc mất đường về nhà, toàn thân run lẩy bẩy, lồng ngực quặn thắt, trái tim như bị ép đến mức ngạt thở, không thể thốt nên lời.
Hắn phát hiện dường như sự hy sinh của Kim Nhi mang đến thống khổ cho mình gấp vạn phần so với sự biến mất của bản thân...
“Khanh khách...” Một tiếng cười yêu mị đến cực điểm vang lên.
Lạc Nam sửng sốt, tiếng cười vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến hắn lại bùng lên hy vọng.
Giòn tan và trong trẻo của Kim Nhi, lại pha lẫn sự quyến rũ yêu mị của Thần Huyền Huân.
“Truyền kỳ Bá Chủ ta sẽ viết tiếp, nhưng là cùng chàng nắm tay viết tiếp.” Giọng nói ấy lần này pha lẫn nhu tình vô hạn.
Lạc Nam rùng mình, ý thức tìm đến vùng đan điền của mình.
Bên trong Sát Kim Đỉnh, chẳng biết từ bao giờ... thân ảnh uyển chuyển, tuyệt mỹ và cao quý kia đang ngồi trên miệng đỉnh, váy dài lấp lánh kim quang, vẫn là đẹp đến mức thời không ngưng đọng.
“Kim Nhi... nàng... nàng...” Lạc Nam lắp bắp nói không nên lời.
Lúc này hắn mới nhận ra, Sát Kim Đỉnh của mình đã có được đỉnh linh giống như các đỉnh còn lại.
Kim Nhi tình nguyện để Bá Đỉnh luyện hoá, trở thành đỉnh linh của Sát Kim Đỉnh.
“Đáng ghét thật, vốn người ta đã quyết tâm chiếm lấy thân phận của chàng... nhưng chàng lại tự nguyện như thế, sủng ái thiếp như thế, làm sao thiếp nỡ ra tay?”
Nàng nói với giọng u oán và hờn dỗi, từ trong đan điền hiện ra đối mặt với hắn.
Lạc Nam bàn tay run rẩy chạm vào gò má của nàng, cảm giác được sự trơn mềm nhẵn nhụi.
Kim Nhi phong tình vạn chủng chớp đôi mắt đẹp, bật cười khúc khích:
“Hiện tại thiếp cũng như các nàng Hoả Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi... trở thành một phần của chàng, đương nhiên chàng có thể dễ dàng chạm vào thiếp.”
“Từ đầu đến cuối, nàng chỉ hù doạ, thử lòng ta?” Lạc Nam giận dữ hỏi.
“Không hề!” Kim Nhi lắc đầu, nghiêm túc nói ra:
“Thiếp đã cân nhắc rất lâu về chuyện này, liệu mình nên chiếm lấy chàng để đích thân báo thù... hay chấp nhận tình yêu của chàng, trở thành thê tử vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, nhìn con rể Bất Hủ Cổ Tộc thay thê tử làm điều đó.”
“Vốn dĩ nếu chàng oán hận, phẫn nộ, mắng chửi và tìm cách phản kháng... thiếp sẽ thẳng thừng xoá bỏ chàng.”
“Đáng tiếc, chàng lại làm điều hoàn toàn ngược lại, sự chân thành và nguyện trả giá của chàng khiến thiếp cảm động.”
Nói đến đây, khoé mắt của nàng cũng ửng đỏ.
“Thế là nàng tự luyện hoá mình như một loại Đạo Thuộc Tính, trở thành đỉnh linh của Sát Kim Đỉnh?” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Đây là cách duy nhất để chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn, cũng là cách để thiếp và chàng trở thành một, không phải sao?” Kim Nhi nhoẻn miệng cười, nàng cười đẹp đến điên đảo chúng sinh.
Lạc Nam nhịn không được kéo nàng ôm thật chặt, cảm nhận được hơi ấm của nàng, xúc cảm tuyệt vời và hương thơm nồng nàn, trái tim triệt để bị hoà tan.
“Nàng lại vì ta mà hy sinh lớn như thế?” Hắn khàn khàn nói, thanh âm nghẹn ngào.
Nữ nhân này đã xuất hiện khi hắn tuyệt vọng nhất, giúp hắn lên đỉnh vinh quang... bây giờ lại nguyện ý từ bỏ cơ hội tự thân sống lại, một lần nữa cam tâm tình nguyện đồng hành cùng hắn, ở bên cạnh hắn vĩnh viễn với thân phận Đỉnh Linh.
Hắn có thể không cảm động, không trân trọng nàng sao?
“Cũng không tính là hy sinh, vì thiếp tin tưởng chàng có thể thay thiếp báo thù.” Kim Nhi cũng ôm lấy hắn, nàng tham lam tận hưởng khí tức nam nhân, trong lòng nhẹ nhàng và mãn nguyện đến kỳ lạ.
Nàng nhận ra rằng đây chính là quyết định và lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời mình.
Bởi nếu đánh mất đi hắn, nàng sẽ trở thành một công cụ báo thù, sẽ bị thù hận ăn mòn tâm trí.
Và dù có báo thù xong rồi... nàng vẫn mất đi mục đích, lý tưởng để tiếp tục sống.
“Chỉ cần nàng muốn, chúng ta có thể tìm cách khác để nàng sống lại một cách bằng xương bằng thịt, chẳng lẽ thế gian này không còn cách nào khác sao?” Lạc Nam nghiêm túc nói, đưa tay vuốt ve mái tóc hoàng kim mượt mà như lụa của nàng.
“Chàng không hiểu...” Kim Nhi nở nụ cười:
“Dù thiếp có thể sống lại theo cách khác, thiếp cũng khó lòng vượt qua Thần Đạo Viên Mãn.”
“Tại sao?” Lạc Nam sửng sốt.
“Chàng có từng thắc mắc, vì sao Long Tổ và Vạn Yêu Chi Chủ đại chiến với nhau, có từng thắc mắc vì sao Loạn Phàm chết trong tay Thiên Hạ Đệ Nhất, có từng thắc mắc vì sao Hương Trà, Yểm Ma Điện Chủ đều muốn chiến với Vân Tiêu không?” Kim Nhi ung dung hỏi.
“Đương nhiên thắc mắc.” Lạc Nam nghiêm nghị đáp.
“Bên trên Thần Đạo Cảnh vẫn còn hai đại cảnh giới được gọi là Siêu Thần Cảnh và Bất Hủ Thần.” Kim Nhi nói:
“Bất Hủ Thần là cấp độ mạnh nhất Chung Cực Giới, gia gia của thiếp vốn đã từng là Bất Hủ Thần.”
“Siêu Thần Cảnh và Bất Hủ Thần!” Lạc Nam lẩm bẩm, không quá mức bất ngờ.
Bởi lẽ khi biết Nguyên Giới chỉ là một trong ba nghìn thế giới vây quanh Chung Cực Giới, hắn liền đoán được trên Thần Đạo Cảnh sẽ còn cảnh giới cao hơn.
“Những thế giới như Nguyên Giới được gọi là thế giới cao cấp, mỗi thế giới cao cấp lại sở hữu một Thế Giới Bản Nguyên... chỉ cần luyện hoá Thế Giới Bản Nguyên sẽ đột phá Siêu Thần Cảnh, từ đó có thể ngao du hỗn độn, tìm đến Chung Cực Giới.” Kim Nhi nghiêm trang giải thích:
“Các đời cường giả từ thời Thượng Cổ cho đến hiện tại của Nguyên Giới vì muốn tranh đoạt Thế Giới Bản Nguyên nên mới phân định sinh tử.”
“Ực...” Lạc Nam rùng mình, nuốt một ngụm nước bọt, điều này hoàn toàn vượt qua suy nghĩ của hắn.
“Trong lịch sử 3000 thế giới cao cấp, hầu hết các phương thế giới cao cấp khác đều đã có cho mình Siêu Thần Cảnh, nhưng chỉ có Nguyên Giới là chưa xuất hiện vị Siêu Thần Cảnh nào, Thế Giới Bản Nguyên vẫn còn nguyên vẹn.” Kim Nhi nói:
“Thế nên khi tất cả những cường giả đứng đầu thế giới muốn chiến một trận sống còn đoạt lấy cơ hội, người sống chỉ có một.”
Lạc Nam rốt cuộc hiểu ra nhiều thứ.
Loạn Phàm chiến với Thiên Hạ Đệ Nhất vì muốn cạnh tranh Thế Giới Bản Nguyên, trở thành người duy nhất đủ tư cách đột phá Siêu Thần Cảnh, kết quả là vẫn lạc.
Vạn Yêu Chi Chủ và Long Tổ đại chiến một trận, người thắng sẽ đi tranh đoạt Thế Giới Bản Nguyên, người bại ở lại toạ trấn Đại Hoang Thương Khung, kết quả Long Tổ bại, Vạn Yêu Chi Chủ tham chiến và vẫn lạc...
Sư tỷ Hương Trà cũng rất có khả năng đã thất bại ở trận chiến này, nhưng nàng lại có thủ đoạn đặc biệt trùng sinh về quá khứ, một lần nữa sống lại.
Mà Yểm Ma Điện Chủ thế hệ trước cũng đã chiến tử, Yểm Ma Điện Chủ thế hệ này quyết tâm hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, xem đại tỷ Vân Tiêu là đối thủ sống còn trong trận chiến đoạt Thế Giới Bản Nguyên.
Gần như toàn bộ bí mật đã được sáng tỏ.
“Đây cũng là lý do mà trước đó thiếp muốn chiếm lấy chàng.” Kim Nhi thở dài:
“Bởi lẽ trong hai chúng ta, cuối cùng cũng chỉ có một người đạt đến Siêu Thần Cảnh mà thôi.”
“Khoan đã, thế trong trận chiến đoạt vị trí Siêu Thần trong quá khứ, Thiên Hạ Đệ Nhất đã thắng sao?” Lạc Nam kinh dị nói:
“Vậy tại sao y chưa trở thành Siêu Thần Cảnh?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất đã thắng, cũng đã được Giới Linh đồng ý cho luyện hoá Thế Giới Bản Nguyên.” Kim Nhi dùng giọng điệu trêu tức:
“Đáng tiếc y lại xui xẻo, bị đồng bọn của chính mình phản bội vào thời khắc quan trọng, dẫn đến cả hai lưỡng bại câu thương.”
“Đồng bọn của Thiên Hạ Đệ Nhất là Hỗn Độn Minh Chủ?” Lạc Nam kinh dị hỏi.
“Không sai!” Kim Nhi nở nụ cười:
“Hỗn Độn Minh Chủ cũng giống như thiếp, vốn là kẻ đến từ Chung Cực Giới, y cũng chính là người đã âm thầm trợ giúp Thiên Hạ Đệ Nhất có được chiến lực và địa vị như vậy, sau đó phản bội vào thời khắc cuối cùng.”
“Loạn Phàm kia cũng có cơ duyên, cái hộp đựng kiếm của y là thứ rơi xuống từ Chung Cực Giới.”
Lạc Nam tặc lưỡi không thôi, không ngờ những đại năng thời Thượng Cổ đều có liên quan đến Chung Cực Giới, chẳng trách lại mạnh như vậy.
“Sau lần lưỡng bại câu thương đó, Thiên Hạ Đệ Nhất và Hỗn Độn Minh Chủ trở mặt thành thù.” Kim Nhi cảm thán, tiếp tục vén màn lịch sử:
“Kết quả là một kẻ bị phong ấn trong đại trận, một kẻ khác phải âm thầm dưỡng thương, từ đó bỏ lỡ mất cơ hội đột phá Siêu Thần Cảnh.”
“Hỗn Độn Minh Chủ cũng là tên xui xẻo, sau khi hắn phục hồi thương thế, cứ nghĩ rằng sẽ có thể dễ dàng chiếm lấy Thế Giới Bản Nguyên, nào ngờ một đám Đạo Vực, Đạo Quốc lại vì ích kỷ mà phân tách Nguyên Giới thành Ngũ Châu Tứ Vực và Đạo Giới.”
“Khi Nguyên Giới bị phân tách, Thế Giới Bản Nguyên của nó cũng sẽ bị phân liệt, trở nên không hoàn chỉnh, không thể luyện hoá được nữa.”
“Rơi vào đường cùng, Hỗn Độn Minh Chủ chỉ đành ẩn nhẫn, âm thầm bồi dưỡng lực lượng dưới tay mình, cho đến hiện nay mới thể hiện ra dã tâm một lần nữa thống nhất Nguyên Giới, độc chiếm Thế Giới Bản Nguyên.”
Lạc Nam nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cũng thật sự là ly kỳ a...
Hắn không biết mình có nên cúi đầu cảm ơn đám Đạo Vực và Đạo Quốc hay không, bởi lẽ chính sự phân tách Nguyên Giới vì lòng tham của bọn hắn đã vô tình ngăn chặn Hỗn Độn Minh Chủ đột phá Siêu Thần Cảnh trong thời gian dài.
“Bí mật về Thế Giới Bản Nguyên chỉ có những cường giả Thần Đạo tối đỉnh mơ hồ đánh hơi được tầng thứ Siêu Thần mới cảm ứng được...” Kim Nhi cũng là dở khóc dở cười:
“Nên khó trách bọn hắn hành động ngu xuẩn, tự phá đi Thế Giới Bản Nguyên của mình.”
Thấy hắn im lặng tiêu hoá tin tức, Kim Nhi lại nói thêm:
“Sau khi nhận ra Hỗn Độn Minh Chủ vốn không thuộc về Nguyên Giới, lòng dạ lại độc ác và nham hiểm, Giới Linh đã quyết định chọn ra một người có khả năng chống lại hắn, trở thành người đường đường chính chính tiếp nhận Thế Giới Bản Nguyên.”
“Là đại tỷ Vân Tiêu của ta sao?” Lạc Nam cười khổ.
“Không sai, Vân Tiêu chính là người được chọn!” Kim Nhi mỉm cười:
“Nói nàng là Khí Vận Chi Nữ của Nguyên Giới cũng không sai, người thường làm sao có cơ duyên sở hữu cây Hoàng Trung Lý?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất