“Ầm!”
Ngón tay Lý Quân dùng lực, đoản đao phát ra tiếng ‘Răng rắc’ rồi gãy đôi.
Gan bàn tay Ngụy Thúc Thông nứt toác, máu tươi chảy ra.
Dưới khí thế cường đại của Lý Quân, ông ta lui về phía sau mấy bước mới dừng lại.
Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Thúc Thông đã bại.
Lúc này, mọi người mới phản ứng lại.
Lý Quân vừa quay trở lại đã muốn xem tình hình chế tạo chuôi đao của mình.
Dù sao thì anh vẫn còn thiếu một món binh khí thuận tay.
Không ngờ lại gặp được cảnh tượng này.
Uông Bảo Nghi thấy vậy, vẻ mặt cô ta trở nên tái nhợt.
“Nguỵ bá bá, người không sao chứ?”
Ngụy Thúc Thông lắc đầu, ông ta nhìn chằm chằm Lý Quân với vẻ kiêng kỵ.
Uông Bảo Nghi thấy Ngụy Thúc Thông không sao mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta lạnh lùng nhìn Lý Quân, ánh mắt còn có vẻ tức giận.
“Lá gan chó của mày cũng lớn thật, dám ra tay với người của Giang Nam vương phủ.”
Lý Quân không thèm để ý tới cô ta, anh nhìn về phía Hoàng Phù Dĩ Khiết.
Thấy gương mặt cô có dấu bàn tay, ánh mắt Lý Quân trầm xuống.
Hoàng Phù Dĩ Khiết nói: “Bọn họ muốn mua thần đao chế tạo riêng cho anh, chúng tôi không chịu nên cô ta hạ lệnh cho thuộc hạ ra tay.”
“Ra là như vậy.”
Lý Quân gật đầu.
Lúc này, Uông Bảo Nghi tức giận nói: “Không nghe tôi nói gì à? Ranh con không biết trời cao đất dày chui ở đâu ra…”
Chưa nói xong, cơ thể Lý Quân đã hóa thành tàn ảnh.
“Bốp bốp!”
Anh thẳng tay vả lên mặt Uông Bảo Nghi hai bạt tai.
Uông Bảo Nghi bị đánh tới ngu người.
Cô ta không ngờ lại có người dám tát mình.
Uông Bảo Nghi nhìn chằm chằm Lý Quân: “Anh có biết thân phận của tôi không?”
“Không biết cô đây có thân phận gì?”
Lý Quân bật cười hỏi.
“Tôi là Giang Nam vương…”
“Thế à? Ôi sợ quá.”
Chưa kịp nói xong thì Lý Quân đã ra tay.
“Bốp bốp bốp.”
Năm cái tát liên tiếp.
Hai bên mặt Uông Bảo Nghi sưng tấy.
“Đừng nói cha cô là Giang Nam vương, cho dù là hoàng đế Long Quốc thì tôi cũng sẽ đánh cô.”
Ánh mắt Lý Quân lạnh như băng.
Uông Bảo Nghi nghe vậy thì sững sờ.
Cô ta chọc phải tên điên nào vậy.
Lúc này, Ngụy Thúc Thông cũng không nhìn nổi nữa, ông ta vọt thẳng về phía Lý Quân.
“Dám ra tay với tiểu thư, muốn chết.”
Nắm nửa thanh kiếm còn lại trong tay, ông ta chém tới Lý Quân.
Mặc dù kiêng kỵ thực lực của Lý Quân nhưng thân là nô bộc, nhà vua gặp nạn thì tôi tớ chịu nhục, làm sao có thể trơ mắt nhìn tiểu thư nhà mình bị bắt nạt.
Nhưng vừa mới lại gần đã bị Lý Quân tóm lấy cổ tay, cướp đi con dao.
Cùng lúc, anh xoay ngược chuôi đao đâm thẳng vào cổ họng Ngụy Thúc Thông.
“Phụt~”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất