Nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt Uông Bảo Nghi tái nhợt.
Kinh hồn bạt vía.
Đối phương đã giết chết Ngụy Thúc Thông, hắn không thèm để ý đến danh tiếng của Giang Nam Vương.
“Tiểu thư, nhanh lên xe, chúng tôi sẽ yểm trợ cho cô rời đi, người này quá đáng sợ.”
Một gã vệ sĩ lớn tiếng nói.
Uông Bảo Nghi hung hăng trợn mắt trừng Lý Quân một cái rồi xoay người ngồi vào trong xe.
Nhưng ô tô còn chưa kịp khởi động, Lý Quân đã vọt tới.
Hơn 20 tên vệ sĩ lập tức bay ra ngoài, sau đó Lý Quân đi tới cạnh xe, đấm một lỗ.
“Ầm rắc!”
Tiếng nổ vang vọng.
Cửa xe bị đấm lõm vào trong.
Lý Quân ngang ngược kéo ra, anh đưa tay vào túm lấy cổ Uông Bảo Nghi rồi ném cô ta xuống đất.
Uông Bảo Nghi muốn giãy dụa đứng dậy nhưng Lý Quân đã giẫm lên khuôn mặt trắng nõn của cô ta.
“Ỷ vào cha cô là Giang Nam Vương thì cô muốn làm gì thì làm à? Hôm nay tôi sẽ thay nhà cô dạy cho cô một bài học.”
Nói xong, Lý Quân đột nhiên nhấc Uông Bảo Nghi lên, sau đó tát hai cái vào mặt cô ta.
Lúc này, Uông Bảo Nghi chỉ cảm thấy choáng váng, mắt nổ đom đóm, cô ta bị đánh tới ngu người.
Từ nhỏ đến lớn, chưa một ai dám đụng tới một đầu ngón tay của cô ta, hôm nay lại bị tát vào mặt liên tục.
Nhưng cô ta không dám lên tiếng, gã thanh niên trước mặt này không hề để ý tới thân phận thiên kim Giang Nam Vương.
Chọc giận đối phương, chỉ khiến cô ta chịu càng nhiều tra tấn.
“Vừa rồi, cô cho người phế đi một cánh tay của gia chủ Hoàng Phủ, con người tôi rất công bằng, tôi cũng không giết cô, chỉ bẻ gãy một cái xương của cô để trừng phạt.”
Lý Quân lên tiếng.
Uông Bảo Ngọc sợ hãi đến mức run rẩy, cô ta hét lớn.
“Anh không thể làm như vậy được.”
Nhưng ngay sau đó, ngón tay Lý Quân chộp lên vai cô ta, chân khí bộc phát.
“Răng rắc.”
Xương bả vai bị bóp nát.
Sau đó ném cô ta xuống đất.
Uông Bảo Nghi hét lên tiếng kêu thảm thiết.
Đau đến chết đi sống lại.
Lý Quân không thèm để ý tới cô ta, anh nhìn về phía Hoàng Phủ Dĩ Khiết.
Cái tát trên gương mặt Hoàng Phủ Dĩ Khiết cũng xem như vì Lý Quân nên mới có.
“Sao rồi? Mặt còn đau không? Ở đây tôi có một bình đan dược, mỗi ngày cô uống ba viên.”
“Cái này quá quý trọng.”
Hoàng Phủ Dĩ Khiết vội vàng xua tay.
“Không sao, tôi có rất nhiều đan dược.”
“Lý Quân nhét bình thuốc vào tay Hoàng Phủ Dĩ Khiết, sau đó nhìn sang đám người Hoàng Phủ Ngọc Tỷ.”
“Vũ khí của tôi chế tạo tới đâu rồi? Dẫn tôi đi xem thử.”
Hoàng Phủ Ngọc Tỷ liếc nhìn Uông Bảo Nghi nằm ở đó, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ thở dài một hơi.
Lần này xem như hoàn toàn đắc tội với Giang Nam vương.
Lý Quân hiểu được lo lắng của Hoàng Phủ Ngọc Tỷ, anh khẽ cười: “Yên tâm đi, bên phía Giang Nam vương tôi sẽ một mình gánh chịu.”
Hoàng Phủ Ngọc Tỷ cười khổ.
Gần đây ông cũng nghe được sự tích về Lý Quân, nhưng đó là Giang Nam vương đấy.
Thôi, dù sao cũng gây ra tai họa rồi, tới đâu hay tới đó vậy.
…
Nửa tiếng sau, Giang Nam vương phủ.
Uông Bảo Nghi nằm trên giường bệnh.
Sau khi kiểm tra vết thương của cô ta, bác sĩ lắc đầu.
Bên cạnh, mẹ của Uông Bảo Nghĩa không ngừng rơi nước mắt.
Đứa con gái này là bảo bối trong lòng bà ta, vậy mà lại bị người ta đánh thành như vậy, đúng là đang tìm chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất