Lý Quân đứng trước lò lửa, chăm chú nhìn thanh trường đao đang dần thành hình bên trong.
Ngọn lửa bùng lên, từng tia lửa bắn ra dữ dội.
Trên thân đao có hình rồng quấn quanh, từng tiếng long ngâm vang vọng, vô cùng thần kỳ.
Cảnh tượng này khiến giọng nói của Hoàng Phủ Bạch Hạc không khỏi run rẩy.
“Thanh đao này xuất thế, chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ!” Hoàng Phủ Bạch Hạc vô cùng kích động.
Cả đời ông ta rèn đúc vô số binh khí nhưng chưa từng có một thần binh truyền thế nào ra đời.
Giờ phút này, tự tay đúc ra thần binh truyền thế, dù có chết cũng không hối tiếc.
Bên trong lò lửa, thanh đao rung động ngày càng mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt, nó đột nhiên bay ra, lao thẳng về phía Lý Quân.
Lý Quân vươn tay bắt lấy chuôi đao.
Vừa mới rời khỏi lò lửa, nhưng thanh đao lại không hề nóng bỏng, ngược lại còn truyền đến cảm giác mát lạnh.
Khoảnh khắc Lý Quân nắm chặt chuôi đao, một tiếng ngân khẽ vang lên.
Thanh đao dài ba thước ba tấc, sống đao dày khoảng một phân, thân đao thẳng tắp, một rãnh máu chạy dọc theo thân đao, thân đao sáng trong trẻo, chuôi đao lại đen nhánh.
Trên thân đao còn lưu lại những đường vân tự nhiên từ quá trình rèn đúc, tựa như hình rồng.
Ngay khoảnh khắc này, trong cơ thể Lý Quân cũng vang lên tiếng long ngâm, cộng hưởng cùng thanh đao.
Đồng thời, một luồng ánh sáng đỏ rực xông thẳng lên trời, một bóng rồng khổng lồ dài hàng chục trượng bay lượn, gầm thét, kéo dài suốt một phút mới tan biến.
Đây là dị tượng chân chính!
Sự xuất hiện của dị tượng báo hiệu thần binh truyền thế ra đời.
Từ khi gia tộc Hoàng Phủ thành lập đến nay, ngoài tổ sư đời đầu thì đây là lần thứ hai xuất hiện dị tượng này.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà họ Hoàng Phủ nhìn Lý Quân đều đã khác đi.
Thanh đao này chính là niềm kiêu hãnh của nhà họ Hoàng Phủ!
“Đây là vỏ đao đã chuẩn bị sẵn.”
Hoàng Phủ Ngọc Tỷ ra lệnh cho người mang một vỏ đao tinh xảo đến.
Lý Quân nhận lấy, tra đao vào vỏ.
Đao giấu trong vỏ, phong mang thu liễm, không còn lộ ra chút thần kỳ nào nữa.
“Không biết thanh đao này nên có tên là gì?”
Lúc này Hoàng Phủ Bạch Hạc mới lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi.
Lý Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Bởi vì ta tu luyện một bộ đao quyết mới quyết định rèn đao, vậy đặt tên thanh đao này là A Tị đi.”
Hai chữ “A Tị” vừa được thốt ra, thân thể Hoàng Phủ Bạch Hạc không khỏi run lên.
Địa ngục A Tị!
Trong khoảnh khắc ấy, ông ta như nhìn thấy cảnh chém giết vô tận, địa ngục giáng trần.
Rốt cuộc chàng thanh niên trước mặt này sẽ mang đến điều gì cho nhân gian đây?
Ở dưới lòng đất, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong niềm vui thần binh xuất thế thì đột nhiên Hoàng Phủ Bạch Hạc ho khan dữ dội.
Ho đến mức trên tay ông ta xuất hiện một chất lỏng đỏ thẫm.
“Nhị gia gia, người không sao chứ?”
Mọi người trong nhà họ Hoàng Phủ lập tức hoảng hốt, chỉ có Lý Quân là vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Lão đầu này đâu phải ho ra máu, rõ ràng anh thấy trong tay ông ta có cầm một gói… tương cà chua?!
Nhưng nghĩ đến việc ông lão này đã dốc hết tâm huyết để rèn thần binh cho mình, Lý Quân vẫn giả vờ không phát hiện, hỏi: “Lão tiên sinh, ngài không sao chứ?”
Hoàng Phủ Bạch Hạc lắc đầu: “Không sao, chỉ là già rồi, vì rèn thanh đao này mà hao tổn tâm huyết nên cơ thể không chịu nổi nữa, hy vọng cậu đừng quên ân tình của nhà họ Hoàng Phủ tôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất