Cuộc Sống Mới

Năm 1968, Phó Lâm nhận được tin từ chính ủy trong một cuộc gọi.

Hai tháng trước, mẹ tôi đến đơn vị quân đội để dò hỏi tung tích của tôi. Có vẻ bà đã hối hận, hoặc đang thiếu tiền.

Tôi tò mò hỏi: "Chính ủy trả lời bà ấy thế nào?"

Phó Lâm bật cười, bắt chước giọng điệu của chính ủy: "Đồng chí Bạch Ngọc, phải chăng chị nhận ra chồng cũ của mình tốt hơn? Không còn muốn tình yêu với đồng chí Triệu nữa à?"

Có cha và Phó Lâm ở bên, khi nhắc đến mẹ, tôi đã không còn d.a.o động gì trong lòng.

Thậm chí tôi bật cười: "Đúng vậy, tình yêu của đồng chí Bạch Ngọc sao có thể bị vấy bẩn bởi những thứ đó được? Đồng chí Triệu đã không để ý chuyện cũ mà cưới bà ấy, bà ấy nên biết ơn. Sao có thể chần chừ, lật lọng mà làm tổn thương ông ấy chứ?"

Một ngày nọ, trong lúc tiếp nhận các thanh niên trí thức đến làng, tôi nhìn thấy một cô gái quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm.

Đó là chị kế của tôi ở kiếp trước – Triệu Kiều Kiều.

Hiện tại, khuôn mặt cô ta vẫn kiêu căng, nhưng không còn vẻ hào nhoáng như kiếp trước mà thay vào đó là sự mờ nhạt, bẩn thỉu.

Tôi sững sờ một lúc mới nhận ra: Thì ra, tôi đã vượt qua thời điểm mình c.h.ế.t ở kiếp trước rồi.

Cuộc sống của tôi bận rộn với việc nghiên cứu sách y, luyện tập châm cứu theo bài tập của ông Diệp, nấu thuốc và chăm sóc cha. Tôi chẳng có thời gian nghĩ đến kiếp trước.

Mãi đến một năm sau, tôi mới nghe tin về Triệu Kiều Kiều. Cô ta không chịu nổi sự cực nhọc ở thôn quê, muốn tìm một chàng trai trong làng để kết hôn. Nhưng mọi người trong làng rất bài xích thanh niên trí thức. Các chàng trai trong làng đều được gia đình dặn dò tránh xa những thanh niên trí thức mới đến.

Trong một nỗ lực tuyệt vọng, cô ta nhảy sông, hy vọng sẽ có người cứu và gây chú ý. Không ngờ, những thanh niên cô ta nhắm đến không ai ra tay. Mà là một lão nông chưa vợ ở làng bên tình cờ đi ngang qua đã lao xuống cứu cô. Ông ta nhận ra cơ hội được cưới một cô vợ từ thành phố, không rõ là vì ai xui ông ta làm vậy, hay vì ông ta quá muốn lấy vợ mà tự hành động.

Lão nông ngày ngày dỗ dành, hứa hẹn, cuối cùng cũng cưới được cô ta. Nhưng sau khi cưới, bản chất của ông ta bộc lộ. Chỉ cần không vừa ý, ông ta sẽ đánh cô ta, ngày ba bữa không thiếu bữa nào.

Mỗi lần Triệu Kiều Kiều ra ngoài, trên mặt cô ta luôn có những vết bầm tím, chưa bao giờ lành lặn.

Khi tôi lần nữa nghe tin về Triệu Kiều Kiều là lúc nhà của lão nông ở làng bên bị cháy. Mọi người đều an toàn, nhưng Triệu Kiều Kiều, dù được cứu sống, lại bị bỏng toàn thân, khuôn mặt biến dạng, tàn phế, mất khả năng tự chăm sóc. Cô ta sống những ngày tháng bất lực, chẳng khác nào địa ngục.

Hôm ấy, tôi ngồi trong sân rất lâu, mãi cho đến khi cảm nhận được một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên vai. Tôi quay lại, nhìn thấy Phó Lâm đứng bên cạnh và cha ngồi trên xe lăn dưới hiên nhà, ánh mắt dịu dàng dõi theo tôi.

Tôi cong khóe môi, mỉm cười rạng rỡ với họ.

Năm 1976, cha tôi đã có thể đi lại bình thường.

Cả cha và Phó Lâm đều được minh oan. Phó Lâm chuyển ngành, làm việc tại Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh, còn tôi cùng cha đã xuất ngũ chuyển đến thành phố tỉnh lỵ sống với anh.

Nhờ kinh nghiệm chữa trị chấn thương cho cha và một loại thuốc đặc hiệu tôi tự nghiên cứu, cùng với sự giới thiệu của ông Diệp, tôi được nhận vào làm việc tại Viện nghiên cứu Y dược tỉnh.

Hai năm sau, tôi và Phó Lâm kết hôn.

Khi tôi trưởng thành hơn, cha bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân của tôi. Người trẻ tuổi này ông không ưng, chàng trai kia ông không hài lòng. Sau hai lần xem mắt, nhận ra tôi hoàn toàn bài xích tất cả những người đàn ông không cùng huyết thống, ông tự giam mình trong phòng cả ngày.

Khi bước ra, ông đã lấy lại bình tĩnh, hỏi tôi: "Con có muốn lấy Phó Lâm không?"

Phó Lâm là người duy nhất không cùng huyết thống mà tôi sẵn sàng gần gũi. Tôi không rõ tình cảm giữa tôi và anh là gì, nhưng tôi biết rằng sống cùng cha và Phó Lâm, tôi không cảm thấy sợ hãi, trái lại rất an yên.

Thế là, chúng tôi kết hôn.

Sau khi kết hôn, ngoài việc dọn vào sống cùng nhau, giữa tôi và Phó Lâm không có gì thay đổi. Anh vẫn đối xử với tôi như trước, cha tôi vẫn luôn ở trong tầm mắt tôi, tôi cảm thấy rất an tâm.

Sau đó, Phó Lâm từng bước thăng tiến, được điều chuyển lên thủ đô. Tôi thành lập một công ty dược phẩm riêng.

Cha tôi, giờ đã khỏe mạnh, lại tràn đầy năng lượng như tìm được mùa xuân thứ hai. Ông dẫn dắt cả gia tộc trong làng, khai hoang trồng thảo dược ở vùng núi.

Yến Gia Thôn, với vị trí địa lý thuận lợi, dần dần phát triển thành một trung tâm cung cấp thảo dược nổi tiếng khắp vùng. Nhà nào cũng kiếm được bộn tiền, sống trong nhà cao tầng, lái xe hơi.Cha tôi với ý chí sục sôi dẫn dắt cả gia tộc bước vào một thời kỳ huy hoàng mới.

Thời gian dần trôi qua, với sự phát triển của công nghệ, các màn hình lớn trên đường phố sáng rực ánh đèn neon.

Phó Lâm, hiện đã nghỉ hưu, cùng với cha tôi, người ngày càng trẻ trung, để mấy đứa nhỏ ở nhà và đi dạo phố cùng tôi.

Trên màn hình lớn ở quảng trường, chiếu một đoạn phỏng vấn cha tôi.

Nghe thấy tiếng động, tôi quay đầu lại thì thấy một bà lão cầm bao tải nhặt chai nhựa. Bà ấy run rẩy chỉ vào màn hình, không thốt nên lời, cuối cùng ngã khuỵu xuống đất. Một số người tốt bụng gần đó đưa bà ấy vào bệnh viện.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi theo.

Trong hành lang ồn ào của bệnh viện, bà lão Bạch Ngọc đang ngồi truyền nước biển. Khi thấy tôi, bà ấy run rẩy chỉ tay, miệng thốt lên: "Là con phải không? Tuệ Tuệ, là mẹ đây. Mẹ khổ sở lắm con ạ, con không biết chú Triệu của con thế nào đâu."

Bà ấy kể lể về những gian khổ mà mình phải chịu, làm việc quần quật để lo cho gia đình, rồi giờ bị ghét bỏ, bị đuổi đi nhặt rác để bán, nếu không kiếm tiền thì không được ăn, thật là tủi thân.

Những lời than trách của bà ấy giờ đây nghe chẳng khác nào sự đối lập với những lời khen ngợi trong quá khứ.

Tôi lặng lẽ nghe hết, sau đó cười: "Sao mẹ lại khóc? Nhặt chai lọ chẳng phải là vì gia đình của mẹ và chú Triệu sao, vì tình yêu vĩ đại của mẹ sao? Mẹ đầy vết nhơ, chẳng còn giá trị gì, mà chú Triệu vẫn không để ý, không bỏ rơi mẹ. Mẹ phải biết ơn chứ. Sao lại suy nghĩ lung tung mà phụ lòng ông ấy?"

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

eyJpdiI6Ilwvc2VGQitOdzB1SEVOdkNldlZZSG5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRuXC9rODZ6RkpHMURSbFwvYVMwbDNVVVd0c3dsaFNiR0NzaFowcVhBU3NscHRIZkhKUE9WMnByeGs1UEdqaGhYOElMa3F1bVBoU094VFwvOXBsdFR2T1FLTUxaNXhtdkdcL01RRVJpUUwwRWpldEpaZm1TYVNaRmVRU1wvRnQ1UlVEb2NqeHNoYjc4V2FMZzhZbWdUYlcweVRQS1pLZVJ4WlJXZlNqRzFHUUozVTZPVm9hbkpyZEhrUnp6MWhhTU9Ibjl2K0JmZVNad2JVSlp5aXpFUWJSVlJJUkhpNWc3YWpoeG1HaEdkMEY0TjhOa1wvdjF0VmlNbVhaMHFcL05SMVc4MjBnRW1GUnZzcW9FY1ZiYUM2M3pBZ2Q0SFhMckNuajlCbm9TNTJRWmRiNDVpN20yc0xqa3VUZkpVUFhUdmYzTHgrd1REb1hnRjg2N2pGd0I4ZlNJazdGMEFpb2FQZWJNZk4wQkVReVRkbEZaR0Y4OHJGZkVyMlhXTWZyQ29sRVJIOXpDbXpsZXZ2WDRZajhNZE5GaWdRbGRyK1F0Q3o2MkQ3Z2YwSkFwSCs5eitQcXBkSXJUMzRZazd3NmtvejBNYUI1aXo4MU1Qa243TStacCtja0ZUMVd4clZMWHd1SDZ0REJJOFkxQkdNYWZVSTN4MHpmTkJDWTZxZ3UwSHlrOUlkSiIsIm1hYyI6IjI2YTEwMWJjODhmZmMwMmUyZWU2YzQ1NjRhOGU5ZTVkODM4YTk1NDY2YTU4NjVhOGUyNTI2ZDg5NDVhZmUyY2EifQ==
eyJpdiI6IlwvNHZMQ2h1TkJjdDR5UG83Z3FVRFJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Inl6NTdJRlE5b1oydE1FblhWaHFpXC9sOG0zckl1Q0lrOFpVYmhnb1FNYVwveFZlbVZRbjQ5MDZTcnFMYmJrYjdqM0p0akF4bVBLS2E3NlwvR1wvVWxJc3JzdEZ1MlJIYjRUM1p0XC9oTW1ZOE9zQW5pYzdKSVFcL2Zad21aTUs4T0ZQSlVWTUF5TEJZVkhGUDgxNXNzYmdLMCtNSitINHNNYWJxVmlGc25GY1liMVJDWUVCVEs1ZVo3ckpwRGtybDdOWlwvMHp5bFVhVDlJT0J6d1ZMOVFSdUxqdkNMRHM3MHNpTHlCZHNxTEpnb1c2YnZUTGtVWFl6ZU5kdGFaZEI0U3lhRldcL1hzbnFIUTRBakVWWFlyMm5QNzdhNWd1WDBoZmlNT3grR2ljU1pyNHFVK0JyeGpGd09uZUNsRUJWdnVwWEhTNjUiLCJtYWMiOiI3NDhlNTg2ZmI3NWMxMzY0ODY1OWU3YzQ4NzM2ZDFlMjk3ZGFhMTk5MTY5ZjQzMTZjMzM3ZGM0YjE2OTY0MGVhIn0=

Tôi mỉm cười thật vui vẻ, cảm thấy cuộc đời mình đã không còn chút u ám nào nữa.

Ads
';
Advertisement