Tôi thực sự được ông trời thương xót. Đã để tôi sống lại một kiếp, ông ấy dường như không định quá nhẫn tâm với tôi nữa. Lần này, ông ấy đồng ý để tôi giữ lại ba.
Ngôi nhà dưới chân núi không xa chuồng bò là mấy. Người ta mang cáng đến, giúp tôi đưa cha về nhà. Không ai đề nghị đưa họ đến chuồng bò.
Khi anh họ và một người chú trong tộc giúp cha thay quần áo, một viên kẹo rơi xuống đất. Viên kẹo ấy đã mất màu, dính vào giấy bọc, còn nhuốm cả máu.
Tôi ngồi xổm xuống, nhặt viên kẹo ấy lên, siết chặt trong lòng bàn tay. Nước mắt không ngừng rơi, nhỏ xuống đất, tụ thành một vũng nước nhỏ.
Nửa tháng sau, cha tôi mới hồi phục ý thức và có thể nói chuyện với tôi.
Khi cạo sạch râu, khuôn mặt gầy gò của cha lộ ra những đường nét sắc sảo từng có. Tuy toàn thân ông vẫn không thể cử động, nhưng ánh mắt dịu dàng luôn dõi theo tôi, không nỡ rời đi.
Ông nhìn tôi, nở một nụ cười. Giọng nói khàn đặc, nhưng âm điệu quen thuộc khiến tôi như được trở về những ngày xưa cũ: "Tuệ Tuệ của cha lớn rồi, xinh đẹp đúng như cha tưởng tượng."
Tôi cố gắng kìm nén, nhưng không thể, cũng không muốn. Ngồi bên giường, nước mắt cứ thế tràn xuống.
Tôi muốn khóc cho ông thấy.
Tôi muốn ông lo lắng, muốn ông tự trách, muốn ông không thể buông bỏ tôi.
"Không sao đâu, đừng sợ."
Ánh mắt cha ánh lên một chút nước, nhưng vẫn dịu dàng, chứa đầy sự bao dung và yêu thương. Chỉ vài lời ngắn ngủi đó, nước mắt tôi lại càng tuôn trào mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng động, Phó Lâm bước vào, mắt anh cũng đỏ hoe. Anh vòng tay qua vai tôi, vỗ nhẹ: "Thôi nào, thôi nào. Mấy hôm nay em khóc bao nhiêu lần rồi, sắp làm ngập nhà luôn rồi đấy."
Tôi trừng mắt nhìn anh, không chút thiện ý: "Em thích thì khóc, anh làm gì được em?"
Phó Lâm đùa cợt: "Có người ấy à, vừa vô ơn vừa bạc bẽo. Bây giờ cha ruột quay về rồi, tôi – ông cha giả – có thể bị quăng ngay, đúng không?"
Tôi lườm anh một cái, nhưng nước mắt cũng ngừng rơi.
Cha tôi nhìn Phó Lâm, ánh mắt mang theo chút cảm kích.
Phó Lâm có vẻ hơi ngượng ngùng, lập tức chuyển chủ đề: "Thời gian vừa qua chắc em sợ lắm nhỉ? Hôm ấy anh nhận được tin khẩn, vội quá nên không kịp báo em. Đó là lỗi của anh."
Tôi lắc đầu: "Chỉ cần mọi người bình an, thì tất cả đều ổn."
Phó Lâm mỉm cười, ánh mắt cha tôi cũng thoáng nét vui vẻ, nhưng vẫn không rời khỏi tôi.
Trong một nhiệm vụ ở biên giới, Phó Lâm tình cờ phát hiện ra cha tôi không c.h.ế.t mà đã đổi tên, ẩn mình làm nhiệm vụ. Khi anh biết tin, cha tôi đã bị lộ thân phận và chịu sự tra tấn khốc liệt, sống c.h.ế.t không rõ.
Phó Lâm không có nhiệm vụ giải cứu, nhưng anh đã bất chấp quy định, một mình xông vào căn cứ của đối phương để đưa cha tôi ra.
May mắn thay, hành động của anh không gây tổn thất nghiêm trọng.
Việc cha tôi sống sót quay về cần thời gian để giải thích rõ ràng. Còn Phó Lâm, vì vi phạm quy định nên cũng gặp rắc rối.
Để đưa họ đến Yến Gia Thôn, Phó Lâm đã dùng hết các mối quan hệ, từ bỏ mọi thứ cần từ bỏ. Chính ủy và các lãnh đạo khác cũng giúp đỡ không ít.
Những vết thương trên cơ thể cha tôi là kết quả của những trận tra tấn ở căn cứ đối phương. Còn Phó Lâm bị thương trong quá trình giải cứu.
Bác sĩ đi cùng đoàn từng lắc đầu, không chắc cha tôi có thể sống sót. Khi Phó Lâm đưa ông về, anh chỉ hy vọng cha con tôi có thể gặp nhau lần cuối. Nhưng không ngờ, may mắn đã mỉm cười.
Yến Gia Thôn là một ngôi làng tộc họ Yến, nằm sâu trong núi, ba mặt bao quanh bởi núi rừng, rất ít người ngoài qua lại.
Làng tuy khép kín nhưng nội bộ đoàn kết. Vì có người trong nhóm đã cứu mạng cha tôi, thái độ của người trong làng đối với họ rất thân thiện. Thậm chí, họ còn sửa lại chuồng bò để làm nơi ở tạm, và lặng lẽ dành cho nhóm người của ông Diệp những đãi ngộ tương đương với dân làng. Nhóm người của ông Diệp vừa biết ơn, vừa cảm thấy may mắn, nên càng sống kín đáo cố gắng không gây chú ý. Phó Lâm giờ đây đã cảm thấy yên tâm nhẹ nhõm hơn hẳn.
Căn nhà nhỏ của tôi lại có thêm hai người. Toàn bộ sự chú ý của tôi đều dành cho cha. Tôi cố gắng học cách chăm sóc ông, mỗi ngày đều cảm thấy biết ơn và may mắn.
Những chuyện khác, dù đúng dù sai, tôi chẳng buồn để tâm nữa.
Ông Diệp có tay nghề y thuật rất cao. Nghe nói ông từng là danh y quốc gia, nhưng do liên lụy chuyện gì đó mà phải ẩn mình tại đây.
Thấy cha tôi dưới sự điều trị của ông, xương cốt từng chút một được nối liền, dần dần có thể cử động nhẹ, tôi nảy sinh ý muốn được học y thuật từ ông.
Có lẽ ông thấy hợp duyên với tôi, hoặc cũng có thể là cảm thương hoàn cảnh của tôi và cha, nên đã không từ chối.
Ông không phản đối khi tôi chỉ tập trung học những kiến thức liên quan đến chấn thương xương cốt như của cha tôi.
Có lẽ tôi có chút năng khiếu, trong hai năm, tôi đã học được gần như toàn bộ những gì ông biết về xương khớp. Giờ đây, cha tôi đã có thể đứng dậy và thỉnh thoảng bước vài bước.
Tôi biết mỗi lần như vậy cha đều phải gắng sức chịu đựng đau đớn toàn thân. Nhưng đây cũng là giới hạn của tôi và ông Diệp.
Cha tôi lại an ủi tôi: "Cha vẫn còn ở đây với Tuệ Tuệ, vậy là tốt lắm rồi, đúng không?"
Với sự xuất hiện của ông Diệp, người trong làng bắt đầu biết đến nhiều loại thảo dược hơn, việc hái thuốc bán cho trạm thu mua cũng mang lại thêm thu nhập. Cuộc sống của dân làng ngày càng tốt hơn, nhà nào cũng tràn đầy tiếng cười.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất