Mọi người an ủi vài câu, thấy mẹ tôi không mấy hứng thú trả lời thì cũng dần dần giải tán, ai về nhà nấy. Mẹ tôi trở vào nhà, đặt đống đồ xuống, trông có vẻ tức giận. Nhưng khi đối diện với gương mặt ngây thơ của tôi, cơn giận không có chỗ phát tiết, mẹ tôi đành buông lời: "Cha con mất rồi, sau này không ai nuôi con, không ai mua váy áo, mua bánh kem sô-cô-la, cũng chẳng còn ai bế con lên cao nữa đâu."
Tôi ngay lập tức khóc nức nở.
Những ký ức ấy đã rất xa xôi, nhưng tôi vẫn nhớ mình từng có một người cha tốt nhất trên đời. Trong túi cha luôn có kẹo dành cho tôi. cha còn vụng về buộc tóc cho tôi. Trong mắt cha, tôi là đứa trẻ ngoan nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.
Cha yêu tôi nhiều nhất, luôn dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Mẹ thấy tôi khóc, ôm tôi vào lòng dỗ dành: "Đừng sợ, Tuệ Tuệ. Mẹ nhất định sẽ tìm cho con một người cha khác tốt hơn."
Tôi lắc đầu. Không ai có thể tốt hơn cha tôi, nhưng tôi không nói điều ấy ra.
Tôi khóc một hồi rồi nén lại những giọt nước mắt vô ích ấy. Tôi ngước đầu lên, vẻ mặt ngây thơ mong đợi: "Thật sự có một người cha tốt hơn ạ?"
"Đúng vậy!"
Mẹ thấy tôi dễ dàng tin tưởng, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hôm qua tôi đã khóc cả đêm, ngủ đến tận bây giờ mới dậy. Lúc này, tôi mới nói mẹ là mình đói quá.
"Mệt với con quá."
Mẹ than thở, nhưng vẫn đi nấu ăn cho tôi. Tôi nhìn dáng mẹ làm việc thành thạo mà thất thần.
Kiếp trước, khi còn nhỏ, lúc sáu tuổi, tôi đột ngột mất cha, liền phụ thuộc vào mẹ. Mẹ không ngừng nhồi nhét vào đầu tôi rằng tôi là gánh nặng, ăn uống đều dựa vào gia đình chú Triệu.
Tôi nợ bọn họ. Vậy nên, tôi đã bắt đầu phải học giặt đồ, nấu ăn, quét nhà, rửa bát, trong khi trước đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ được cha che chở và yêu thương.
Lúc ấy, tôi biết ơn vì họ đã để cho tôi có một mái nhà. Dần dần, mọi việc trong nhà đều trở thành trách nhiệm của tôi.
Mẹ tôi với đôi tay trắng muốt, ung dung nói chuyện lý tưởng và triết học với chú Triệu. Bà có thời gian thưởng trà, cắm hoa, đọc sách, và vẽ tranh. Còn tôi, chịu đựng đủ mọi nhọc nhằn, cả đánh đập và mắng mỏ.
Cho đến năm 1968, để tìm việc cho chị kế và tránh việc phải về nông thôn lao động, họ đã bán tôi đi với giá tốt. Một bát nước mật ong có thuốc mê đã kết thúc cuộc đời tôi. Đêm hôm đó, trong căn phòng của tôi, một căn phòng chứa đồ, tôi cố gắng giữ tỉnh táo nhưng vô tình hất đổ ngọn đèn dầu trên đầu giường. Ngọn lửa nhanh chóng thiêu rụi cả căn phòng. Tôi đau đớn tột độ, cho đến khi không còn cảm giác gì nữa.
Khi tỉnh lại, tôi đã trở về thời điểm trong quá khứ, trước khi mọi chuyện bắt đầu.
Tôi ngồi trong phòng khách, lướt nhìn đống đồ trên bàn, vừa nhìn vừa trò chuyện với mẹ. Tôi kể về từng món mọi người mang đến, này là của chú này, này là của bác kia, này là của người từng đánh nhau với cha tôi, này là của người từng đỡ đạn cho cha tôi.
Mẹ tôi tức giận khó chịu, đặt bát mì vừa nấu xuống trước mặt tôi: "Ăn đi!"
Ăn để tôi im lặng. Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ngây thơ hỏi: "Chú ở cửa ban nãy là ai thế ạ? Con chưa từng nghe cha nhắc đến. Mẹ ơi, lúc chú ấy đi có vẻ hơi giận, có phải chú ấy không vui không?"
Mẹ tôi nghe xong liền căng thẳng, đứng ngồi không yên. Bà liếc nhìn đống sữa bột, bánh kẹo đặt trên bàn trà, có vẻ định cầm lên, nhưng thấy tôi đứng đó, bà chỉ cắn môi, kéo túi xách trên sofa và bước ra ngoài.
"Con cứ ăn đi, ăn xong để bát đấy là được. À, chú ấy là chú Triệu của con. Mẹ ra ngoài tìm chú Triệu có chút việc. Con ở nhà, đừng đi lung tung."
"Dạ, con sẽ nghe lời mẹ." Tôi trả lời, trong lòng phấn khởi nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Mẹ không quay đầu lại, có lẽ cũng không nghe rõ lời tôi nói, nhưng điều đó không quan trọng.
Tôi lập tức đứng dậy, khóa trái cửa. Lòng tôi rối bời, vừa ăn vừa suy nghĩ. Kiếp này, tôi nhất định sẽ không cùng mẹ đến nhà chú Triệu, cũng không để bà mang đi theo những gì thuộc về cha tôi.
Cha tôi là trẻ mồ côi, nhưng ở quê vẫn còn họ hàng. Cha từng kể ông bà nội qua đời khi bảo vệ người dân trong làng khỏi bọn cướp. Làng ấy là làng dòng tộc, nhiều đời đều là người trong gia tộc, cha lớn lên nhờ sự giúp đỡ của mọi người trong làng.
Sau chiến tranh, cha đã liên lạc với người thân trong làng, còn nhờ họ hàng sửa lại ngôi nhà cũ vài năm trước.
Tôi nghĩ mình có thể về quê cha để sinh sống. Là con liệt sĩ, với tình cảm của cha, tôi có thể dựa vào người thân trong làng, ngoài ra với tiền và trợ cấp mà cha tôi để lại, tôi chắc chắn sẽ sống tốt.
Còn việc làm sao để mẹ từ bỏ phần tài sản và trợ cấp của cha, tôi có một ý tưởng, nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị.
Những điều tồi tệ kiếp trước, tôi có hận không? Có lẽ có.
Nhưng tôi hiểu, một đứa trẻ sáu tuổi như tôi bây giờ, việc thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ tôi là không thể. Hơn nữa, tôi có tham vọng muốn lấy đi toàn bộ tài sản và tiền trợ cấp của cha.
Sự hận thù hay trả thù, những thứ xa xỉ đó, tôi không có tư cách nghĩ tới vào lúc này.
Sau bữa ăn, dựa vào ký ức mơ hồ, tôi tìm đến khu doanh trại để gặp chú Phó Lâm, người bạn thân của cha.
Chú Phó lo lắng, sợ tôi đến tìm cha. Chú ấy không biết phải trả lời thế nào nên định đưa tôi về trước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất