Cuộc Sống Mới

Tim tôi thắt lại, nhưng mặt vẫn giữ vẻ ngây thơ hỏi: "Mẹ muốn tìm gì ạ? Để Tuệ Tuệ lấy giúp mẹ nhé?"

Tôi chỉ về phía phòng làm việc của ba. Thực ra, trong phòng cha vẫn còn chút đồ, nhưng chỉ có một nửa hũ sữa mạch nha và vài gói bánh tôi để dành phòng khi đói. Tôi không định đưa cho mẹ.

Tuy nói vậy, nhưng tôi không bước đi, chỉ đứng đó nhìn mẹ với vẻ háo hức: "Trước đây, bạn của cha mang đến đồ, chẳng phải mẹ đều bảo cha cất đi, đừng để vướng mắt mẹ sao? Nên con đã giúp cha cất hết rồi! Mẹ thấy Tuệ Tuệ có ngoan và giỏi không?"

Nói rồi, tôi giả vờ như chợt nhớ ra, hỏi với vẻ phấn khích: "Mẹ ơi, mẹ có phải cũng nhớ cha như Tuệ Tuệ nên mới nghĩ đến đồ của cha không?"

Mẹ bị câu nói của tôi chặn họng, không nói thêm gì được, chỉ xua tay: "Cất thì cất rồi. Mấy hôm nữa có trợ cấp, cũng sắp chuyển nhà rồi. Đem đi đem lại chỉ thêm phiền phức, đến lúc đó dọn một thể luôn."

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm thở phào.

Mẹ không thích cha, nên cũng không thích những gì thuộc về cha. Có lẽ bà nghĩ rằng dính dáng đến cha là phản bội lại tình yêu đích thực.

Tôi đoán, với lý do này, tạm thời tôi có thể che đậy mọi chuyện, mới dám gửi đồ đi trước. Còn nếu bà nhất quyết kiểm tra?

Không sao cả.

Tôi chỉ muốn giúp mẹ bớt gánh nặng khi chuyển nhà, gửi đồ đi để mẹ đỡ mệt. Tôi còn nhỏ thế này mà đã biết thương mẹ, dù có làm sai, tôi có lỗi gì được chứ? May mắn, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi suy nghĩ.

Thực ra, tôi rất tò mò. Căn nhà này là của cha tôi, quần áo bà mặc, từng hạt gạo bà ăn, đều là tiền của cha tôi, vậy mà sao bà không cảm thấy mình phản bội lại tình yêu đích thực nhỉ?

Tâm lý của những người cuồng tình yêu đúng là khó hiểu.

Những ngày sau đó, mẹ tôi sáng đi tối về, thường quên nấu cơm cho tôi. Lúc thì tôi ăn bánh quy cho qua bữa, lúc thì ra nhà ăn tập thể.

Tự nấu cơm? Bây giờ, tôi không nên biết nấu cơm.

Anh Phó Lâm thấy tình cảnh của tôi, ngày nào cũng mang cơm nóng cho tôi, nhờ vậy tôi mới có bữa ăn đàng hoàng.

Mẹ thấy có người lo cho tôi thì càng chẳng bận tâm. Bà sáng đã đi tối mới về, tối nào về cũng giống như làm nhiệm vụ hàng ngày, khen ngợi chú Triệu trước mặt tôi, nào là chú giỏi giang, tuyệt vời, yêu thương con cái đến mức đáng ghen tị.

Tôi thì vừa đếm ngược ngày, vừa làm ra vẻ mong chờ rõ rệt, đôi khi còn gật gù vài cái cho qua chuyện.

Mẹ nhìn thấy nét mặt tôi thì cảm thấy rất hài lòng, tưởng rằng tôi giống như những gì bà nghĩ, rất mong đợi chú Triệu làm cha tôi.

Bà còn hứa hẹn: "Tuệ Tuệ, con muốn chú Triệu làm cha con đến vậy, mẹ nhất định sẽ giúp con đạt được mong muốn."

Tôi gật đầu, nghĩ thầm trong lòng: Đúng vậy. Mong muốn của tôi chính là để hai người nhanh chóng buộc vào nhau.

Hôm nay là ngày nhận tiền trợ cấp. Có người đến thông báo rằng buổi chiều mẹ tôi phải đưa tôi đi làm thủ tục.

Tim tôi đập thình thịch, cuối cùng ngày này cũng đến.

Mẹ tôi trông như thể sắp được giải thoát, sắp được cùng người mình yêu sống bên nhau mãi mãi.

Có lẽ vì quá vui, bà ấy cứ tiếp tục chia sẻ “tiến độ” của mình trước mặt tôi: "Tuệ Tuệ à. Mẹ cố gắng bấy lâu nay, chú Triệu của con cuối cùng cũng đồng ý làm cha mới của con rồi. Cha con tuy không còn nữa, nhưng sau này con sẽ có một người cha mới thương yêu con. Con vui không?"

Tôi hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng lại đau nhói. Cha tôi là nguồn động lực để tôi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất, là nơi mềm mại nhất trong trái tim tôi.

Mỗi lần nghe mẹ nhắc đến cái c.h.ế.t của cha bằng vẻ thản nhiên, như một nhát d.a.o cứa sâu vào nỗi đau của tôi.

Dù cố kìm nén, hốc mắt tôi vẫn đỏ lên, đôi giọt nước mắt tràn ra.

Mẹ tôi nghĩ rằng tôi khóc vì vui mừng.

Bà tưởng bà hiểu tôi, giống như bà đã khóc vì xúc động khi chú Triệu hứa sẽ làm đám cưới sau khi chuyển nhà.

Con gái giống mẹ, bà chưa bao giờ nghi ngờ rằng tôi có thể khóc vì lý do khác.

Bà lau nước mắt cho tôi, giọng nói dịu dàng: "Được rồi, được rồi. Chú Triệu của con là người tốt, có lòng nhân hậu. Dù con là một gánh nặng, nhưng vì mẹ, chú ấy vẫn chấp nhận con. Ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhà, từ nay con phải dựa vào chú Triệu nuôi nấng. Con phải biết điều, phải biết ơn. Từng hạt cơm, ngụm nước mà con có được đều là nhờ lòng tốt của chú Triệu đấy."

Tôi gật đầu theo lời bà, nét mặt vô cảm.

Khoảnh khắc ấy, tôi như quay trở về kiếp trước, khi bị mẹ nhồi nhét những tư tưởng rằng tôi nợ cả gia đình chú Triệu, rằng tôi phải biết ơn.

Từ năm sáu tuổi đến mười bốn tuổi, tám năm dài, tôi cặm cụi ghi lại từng khoản chi tiêu của mình tại nhà họ Triệu vào một quyển sổ mỏng, nhưng nó nặng nề như ngàn cân, đè đến mức lưng tôi không thể thẳng lên.

Còn mẹ tôi, vừa khinh thường cha tôi, vừa tiêu tiền của cha để nuôi sống gia đình người khác.

Lúc này, mẹ tôi vẫn tiếp tục nói: "Tuệ Tuệ à, chú Triệu của con..."

Lại là những lời ca ngợi chú Triệu "trên trời có, dưới đất không".

Tôi chợt bừng tỉnh, thoát ra khỏi những cảm xúc cũ.

Thời gian hẹn sắp đến, trong khoảng thời gian này mẹ sẽ không gặp chú Triệu. Cuối cùng, tôi cũng có thể tiến hành kế hoạch của mình.

Cho đến nay, mẹ luôn khẳng định mọi thứ bà làm đều vì tôi. Điều đó không thể chấp nhận được.

Tôi ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình, cúi đầu, không để cha thấy được biểu cảm có thể gây nghi ngờ, rồi cố tình để lộ giọng nói buồn bã: "Con biết mẹ là người tốt nhất. Mẹ không cần phải tự làm khổ mình. Tuệ Tuệ không cần cha mới. Cha từng nói mẹ có một tình yêu đích thực. Tuệ Tuệ không muốn mẹ vì con mà từ bỏ tình yêu đích thực của mình. Ở bên chú Triệu, mẹ quá thiệt thòi rồi."

Mẹ tôi lập tức hoảng lên, nhưng bất kể bà nói thế nào, tôi vẫn giữ một thái độ kiên định.

Tôi nhấn mạnh rằng hạnh phúc của mẹ là điều quan trọng nhất.

Chú Triệu rất tốt, rất đặc biệt, nhưng tôi là một đứa trẻ hiếu thảo, không muốn làm gánh nặng cho mẹ.

Cuối cùng, bà cũng nói ra điều tôi muốn nghe: "Con đúng là một đứa trẻ ngoan, làm sao lại biết nghĩ cho mẹ đến vậy! Mẹ nói thật với con nhé, chú Triệu chính là người mẹ yêu. Mẹ không ngờ con lại biết thương mẹ như thế."

"Thật ạ?"

eyJpdiI6InZBU3lRbU5zU24zRVVHQU1XVGh2a3c9PSIsInZhbHVlIjoiaERmejVxWWlkcEIyN2p5NDQ4SEwzSER2OTdFZ3hHSWdOYkdFMUhKZjlSMGtIXC82TFExaXJTV3JLVldaMkorMGpQSWF2bVlabEpFQm1uc3B0RnNJc2FYRlJLZUJkVk9MXC8yXC9nTmtuS0V6cThPRDBMMmh4ZFMzN21zUmp4VkdVdTJBY1VDZ3lLNDc4QkM0RUM3dUJpbzRWS1J3QVF5VDcydXhJaXpkWnJSTXhtTlRpUTFtT2JZWW1EcmEwajFoN1hMZ1hKWlV2VTVucDZTeXRnT2pvWEpsWmVIbFpBSWlreDl6K2plNGZqVEZGQTlVRllhb21DYkxreEpuejVMZWFhVngzTnorMVNzWTQxV3VUXC9YUWt6M2ZRPT0iLCJtYWMiOiJjY2JiYzdmNGY4MGQxZTdlYjdjNTlmYjdhODY2ZmI5MDU4ZjA4ZGZiOTM5NjRhOGUzMDU1MjE3Nzk1MmMyZWJiIn0=
eyJpdiI6Im5ZWGJ1bGdEdW52S203K3FkMmVuTkE9PSIsInZhbHVlIjoiVDBQNiszZ3FxZlhTQUhkM2VCQmczSUJrdmZnN1BEVXJoTlhtMktoN2VLaXo5NnBLR0NScXcyNlVZblY1K3NQckRHSjVOa2pTblNsSnZWcXU2WTU4RlNlRVJBWEs2VTRka1JiTVJIRnpLd01qc2RhVExKekpxNWoyeGtVazhqejN6Mk5DY2VaVWVrNng3eTlcL1JtQk1wb01qdUhFclZVQW5cL0NCT2VRTTQwdm1aTkFpVFcwNG9NSzBoTFZMVE1tUUIzK3Y1elorMFNraGY0WXZaSUkxc0NkR0RcL3VLVDZJUis4QUdoVFZhUFB1WUlGRzBiTktpM3k4clJJdnVKeWJMZmpjOWRDaUZ5SkpFRk4zTHMrSk5PWUpSS2NETHh1TzA2UE50NGlwSkkxZUNzaEJxZ0RCUDVSVzFNS1hHRzVEYkh3YVRRV1c4bW1laE5SR0FOcis0WGtNMFI0aWVkNlcxWTFYQnVvSURwMWVYcEIzTHpScHRHK1FxV21Bait6OFo4dk1HdUFTNzhzOXJlVlJVOEFVdmZRYjI0UXg3S0xqK0lpeTBqdjI5WXo5U2lVdXRaYzlaeXVrQ3pHam8yVHJWSENSUWFtZG9lRlwvU1lzRmIzS2pnU3NJclFLVXBFb1FJaFBqXC9mY3cxcHNqME9ydnVFVmVTK1RlSEp5U0tGMVF0ejlpNEd2N0tpTGVHSUJleXdkZmlGbkQ5bnltTVVIWTZ2R1RtNnQ5ZFBJYk1vYmFDWEZ2bXZKakRoeVdOXC9WdXVpTHNramN0Z3FNRkhkOFNyRjE1cldFekdua1phYUFoMDUwOFpVM21pZzUxRnAxd2dEc1U0bjA1UlwvcERDRlZhaHNPWktmZVFCbjl3ckhUdE5sZ25QQ2JrcU1HTWNkelAyYjFCK1lybFlVSmZpTGZYMzZKUHV5QmdRS3gzSmpOK3d1cXBKRDR6V2hJR1VhY3c3c3NReDY3SXlMT1p5aDlIbFFlQ084RXhiOFZib2tub0JmS0dYeWtxVGNBeUhuellPZklYRWEybE5wNzhzUWw3XC9lXC9uVnk0UWVcL3VvRFRsN1pSODRNcEJGQ2VLeVdNS2VvYmVQRGQ3XC94YUhQMUwwNjNkeUJyTnlYWVhiOUx1WlcxSmcwcER4V3o5bFpVazV6czhIa3ByUiswQ0NwQk9ER0VIUElmRU10eUhxejlNa3ZEMkdWeTk5V2tNaUpLNzVFRXo3K1lRTzlKRUFSbWZkb3BrXC9mU3pPQnA3MFB4UGpYdEI3dnppSVVLNEhNMVdSUXVEZXJOMmNzNk9UWW5BUVdidGFQWHl4UzNOSll5YWY0NWFWdUQ2OWdmOVhBMUtrYmpEUFd4Rk5IaUErVTFMWHRGcGFEa2lzR0lYcFFsNFlMTWpaVFQ0RVBaU0JBbHBOY1RVeTVxcXRJMXZjY0pMUkJadGRzaHNlVVNZbklZM0t6Uys5bldIZ3Q4djk3NjRpSmtBR0NJY3JYQU5qTDlnMmUyQ28rMVJSbEZycFR5M3ArOGplbUVudmVTNERoQVdyV211MnZzOUI3U00wd0tNTEFmM1BPWkhDR3U1eHJocnJrVHp0VUxydGRVTk9wOFNiU2lwWDdJVGlaSHJ5NEhpcE9mV09DTGlBY0xuUVVCdzRGUVwvVEJTMnhsbjBFRkxrMmg3VTFPRmpSZlBia2RZNlRIa2h2aXpTcngwY3RBTUk4TnJRUWM4Ylc5SEdrMVlNRVwvZ0hqYjdtdFwvRVlMTGlTdDhZUzJzNzRMXC9iWEs3cWNVNnhPRUw2c2NmdHA1amx3anlLSDN5SDU0S051TGhGTFozQWhDUGZZdDNXenltdzhUSlR6ZjM3bWhhQWJSbTNZRTFIXC9PZ3cxSTM0MUJEWDd6dnIranlLNFlzT3ZHXC9Id1ZzOThrQWFnQUM1RnVla1VwSnE1NDdydmZBQ1p3bHR0K01EZWVMaFR2UUpqXC84SHVLVk1ITFRnUVJjTFNKeG9uYWc1Q2VScUFNd1U5NUZVV2QzeUhneEdhUEhwQ0FtUTR2Z3BJTDdkZzRCMlhRbWNRTzExN1dnR3BrQW11TDdYclBxZDNQbjFHWUdcL1c1TmRRdVRZXC9qeUp3dFpXZDhKTkZ6OVZqZ1hkcWJ6cW5yZWJ2VTZUdHFjUEFtWGRKWnFJanBTQXA2UHdMdzRkNHhtYklnQWNrNkNyY2lqcEw4MWUxZFpLOTZwbFJ4ZVVcL1FVN1wvVWVnQ0NPR1M1S0lrYXFJcmo4Vkp1RDNOTmViOUpMeEhEWklLaWFmK05BQ2hZdVVpODZtZ21PZ09jNkRNMStIZitMQ0hkZTRTWXg0a1hFeWd3RTN0Nk03UVdhbnBjZ2xKSXprbjZUTXJMVVBKc0k1VzRPYllaZG0rYVN0R2FEem5iUnhZVG5KZ3pEUFlDUmlURE9CVnF0b3JBNm9FbG1iaUNCY21sUm1Ta0lKSkVPZ1ZhMUp6N0tnNEN2MzVPWUFHcDY3V0VWNjRRZlM3U09IUmpzM3VzdmVcL0gzWXY0V3lyRWluelJcLzlnWStIc3JSSWpLa0hsTDFjSHhZM044SVFBN2ZvSEdlY3Z0djV3K1dPNExTV3dZb3JvUVE9PSIsIm1hYyI6IjJkMWNlMzBjNmQ5NjQ5OWUzYzA1MDVlYTVkMTQ5MzI2YjM3YTFhNmQ5ZTZmYzE1NmQ4MDZhMTZjM2YxYWY1NjIifQ==

Bà chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình. Còn tôi, chỉ cảm thấy nghẹn ngào, thậm chí có chút buồn nôn.

Ads
';
Advertisement