Ngày xuân rực rỡ, ánh mặt trời chói chang, gió xuân ấm áp thổi qua mặt hồ phẳng lặng, nổi lên từng gợn sóng lăn tăn. Khí tức ấm áp vuốt ve cỏ cây hoa lá xung quanh khiến những loài thực vật đầy sức sống này cũng trở nên lười biếng.
Không khí nhẹ nhàng, vô cùng xinh tươi!
Thế nhưng, trong cảnh đẹp nhẹ nhàng và yên tĩnh này, một bóng người mặc áo choàng đen lại có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng, giống như một u linh vừa mới leo ra từ địa ngục, toàn thân toát ra khí lạnh run người, lẳng lặng đứng ở giữa hồ.
Ù!
Người nọ chậm rãi đưa tay lên, điểm nhẹ vào hư không, một không gian giống như thực chất lập tức xuất hiện, không ngừng lan ra xung quanh.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, người đó không khỏi cười nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Xem ra đây chính là kết giới bảo vệ của Thiên Hành Tông. Mặc dù chưa từng đến đây bao giờ, nhưng quả thật ta tìm theo hướng này là quyết định không hề sai!"
Vừa dứt lời thì lại nghe thấy một tiếng nổ mạnh, Lôi Viêm đen kịt đột nhiên lóe lên trong con ngươi bên trái của người đó. Ngay sau đó, một ngọn lửa đen kịt cũng bùng cháy ở trong hư không, chỉ trong nháy mắt, hư không vô hình lập tức bị đốt thành một cái hố lớn dài ba thước, phía sau hiện ra một loại cảnh sắc khác.
Bất giác cười giễu một tiếng, nam nhân thoải mái cất bước, ung dung tự tại bước vào bên trong. Cùng lúc đó, tiếng ù ù đinh tai nhức óc cũng nhanh chóng truyền ra, vang ra khắp mọi ngóc ngách của tông môn.
"Kẻ địch tập kích, kẻ địch tập kích..."
Từng tiếng hô lần lượt vang lên, chỉ trong chốc lát, trước mặt người áo đen đã tập hợp đầy người, ngăn chặn đường đi của hắn. Liếc mắt nhìn quanh thì cũng có đến mấy vạn người, chủ yếu là đệ tử thuộc Thần Chiếu cảnh, chỉ có một số là Thần Chiếu cảnh đỉnh phong, sắp lên Hoá Hư cảnh.
Người kia thấy vậy thì không khỏi lắc đầu, bĩu môi nói: "Này, tốt xấu gì thì Thiên Hành Tông cũng là Trung Tam Tông. Tại sao tông môn bị phá, mà người xuất hiện lại chỉ có vài tiểu tử Thần Chiếu cảnh thế này, ngay cả Thiên Huyền cảnh mà cũng không có sao? Thế nào, trưởng lão và cung phụng của tông môn các ngươi đều chết hết rồi à?"
"Này, ngươi là cuồng đồ phương nào mà dám xâm nhập vào Thiên Hành tông ta, không muốn sống nữa sao?"
Thế nhưng ngay vào lúc này, một âm thanh xé gió vang lên, một thân ảnh quen thuộc đột ngột xuất hiện trước mặt người kia khoảng một trăm thước. Hắn ta vẫn ngạo nghễ cất giọng giống như ban đầu: "Không phải ngươi muốn tìm cao thủ Hóa Hư cảnh sao? Bổn công tử đến chơi với ngươi đây. Hừ, muốn gặp các vị trưởng lão và cung phụng của bọn ta, e rằng sức mạnh Hoá Hư tầng một của ngươi vẫn chưa xứng đâu!"
Thân thể hơi trì trệ, người áo đen kia dừng lại, ngước mắt liếc nhìn người nọ một cái, sau đó không khỏi bật cười lắc đầu, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Những người khác thấy vậy, bất giác bừng bừng khí thế, bắt đầu tranh nhau nịnh nọt: "Thiếu chủ uy vũ, ngài vừa xuất hiện, người này đã im lặng hẳn, quả không hổ là tấm gương của đệ tử chúng ta!"
"Đúng vậy, nói thế nào đi nữa, thiếu chủ cũng là anh hùng tỏa sáng rực rỡ của hội Song Long. Có ngài ở đây trấn áp, trưởng lão và cung phụng không cần phải ra mặt rồi. Chẳng phải chớp mắt đã đuổi cùng giết tuyệt được kẻ địch rồi sao? Ha ha ha..."
Đám người xung quanh không ngừng nịnh nọt, có vẻ vị thiếu chủ kia cũng rất hưởng thụ, hắn ta ngẩng cao đầu đắc ý, nheo mắt nhìn bóng đen bên dưới.
Nhưng người áo đen nghe vậy thì không khỏi bật cười phụt một tiếng. Bất kỳ ai cũng có thể thấy rõ vẻ khinh thường trong tiếng cười đó.
Con ngươi bất giác trừng lớn, vị thiếu chủ kia không khỏi quát lớn thành tiếng: "Ngươi cười cái gì hả?"
"Ta cười ngươi mèo khen mèo dài đuôi, anh hùng của hội Song Long gì chứ? Ngươi có biểu hiện gì thật sự nổi bật ở Song Long Hội sao?" Không khỏi cười giễu một tiếng, người áo đen khẽ nói: "Nhậm Thông, ngươi đã gạt những sư đệ này của ngươi, những người chưa từng nhìn thấy hội Song Long bao giờ. Ngươi ở đây bị nghiện khoe khoang rồi sao."
Thân thể không khỏi run lên, vị thiếu chủ kia lập tức sợ hãi. Đúng vậy, người này chính là tông chủ của Thiên Hành Tông, con trai của Nhậm Khiếu Vân, Nhậm Thông.
Theo lý mà nói thì hắn ta cũng là đệ tử thiên tài, tuổi trẻ đã nhẹ nhàng đạt đến Hoá Hư cảnh. Chẳng qua cảnh giới này lại không quá nổi bật ở Tây Châu.
Đặc biệt là ở hội Song Long nơi có rất nhiều nhân tài. Hắn ta là đệ nhất thiên tài của Thiên Hành Tông, nhưng ở đó lại bị chỉnh vô cùng thê thảm.
Nhưng hắn ta không thể trở về nói ra chuyện đó. Nếu không, mặt mũi của hắn ta sẽ để ở đâu đây? Vậy nên hắn ta đành phải tự biến mình thành một anh hùng bi thảm, biến đám sư đệ bị hãm hại đến mức chết thảm trong quỷ kế của cao thủ ma đạo kia thành một cái cớ, rằng chỉ có hắn ta là chiến đấu đến cùng, liều mạng đến cùng.
Đến tận lúc này, danh vọng của hắn ta trong tông môn ngày càng lớn, càng được các đệ tử khác sùng bái hơn.
Là người thừa kế tương lai của tông môn, danh vọng là điều quan trọng nhất. các trưởng lão và cung phụng của tông môn biết rõ nội tình nhưng cũng sẽ không vạch trần.
Nhưng bây giờ, một người quái lạ xuất hiện đột ngột như vậy, có vẻ như biết khá rõ về trò hề của hắn ta trong hội Song Long, điều này khiến cho hắn ta không khỏi chán ghét trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ai sao? Ha ha ha..."
Không khỏi cười giễu, người áo đen chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt khiến cho Nhậm Thông căm hận từ tận đáy lòng, hắn đùa cợt nói: "Nhậm đại thiếu chủ, cho hỏi hoa cúc của ngươi vẫn ổn chứ? Bây giờ có còn đau âm ỉ nữa hay không?"
Da mặt không khỏi giật giật, thân thể Nhậm Thông run mạnh, đột nhiên cảm thấy quả thật phía sau mông có chút khó chịu. Hắn ta gầm lên với khuôn mặt cực kỳ oán hận: "Trác Uyên, hóa ra là ngươi, ngươi vẫn chưa chết?"
"Chết?"
Bất giác nhíu mày, Trác Uyên đột nhiên lộ ra khuôn mặt giễu cợt: "Ai biết được, có lẽ hiện tại ta đã chết rồi chăng. Chẳng qua khi nhìn thấy lũ khốn nạn các ngươi sống vui vẻ như vậy, ta lại không vui chút nào. Nên ta nhất định phải kéo các ngươi cùng nhau xuống địa ngục, vậy thì trong lòng mới thanh thản được!"
"Mẹ nó ít nói nhảm thôi, còn giả ma giả quỷ cái gì!" Nhậm Thông vung mạnh tay, lớn tiếng chửi rủa.
Trác Uyên nhìn hắn ta, lắc đầu từ chối cho ý kiến: "Ta giả ma giả quỷ sao? Ha ha ha... Có lẽ hiện tại ta chính là một vong linh rồi đấy, là một vong linh muốn kéo tất cả các ngươi xuống địa ngục!"
Nói xong, hai mắt Trác Uyên mờ đi, lộ ra một tia lạnh lẽo.
Nhậm Thông thấy vậy, thân thể bất giác run lên, có chút sợ hãi mà lui về phía sau vài bước. Hắn ta hiểu rất rõ thực lực của Trác Uyên, với sức mạnh của một mình hắn ta thì hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Nhưng trước mặt nhiều sư đệ như vậy, hắn ta không thể thừa nhận nên đành phải bất chấp nói: "Hừ, nói khoác mà không biết ngượng. Với sức lực của một mình ngươi mà muốn kéo tất cả bọn ta xuống địa ngục, đúng là nực cười. Nghiệt đồ cuồng vọng như ngươi không xứng để bổn công tử đích thân ra tay. Người đâu lên cho ta!"
Ách!
Thân thể bất giác trì trệ, toàn bộ đệ tử đều không khỏi sững sờ. Tất cả đều nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu, chần chừ không muốn động thủ.
Ta nói này thiếu chủ, ngài có đùa cũng không thể đùa như vậy nha. Phải, bọn ta biết ngài quý giá, khinh thường ra tay với loại người này, nhưng ngài cũng phải xem thử, những người bên cạnh ngài có thực lực thế nào chứ.
Bọn họ cao lắm cũng là Thần Chiếu cảnh, còn người ta ít nhất cũng là cao thủ Hoá Hư. Cho dù mới đột phá, nhưng người ta cũng là Hoá Hư cảnh đó. Ngài bắt bọn ta tiến lên, không phải tương đương với việc bắt bọn ta chịu chết sao?
Ở đây chỉ có ngài là Hoá Hư cảnh, ngài còn nói nhảm cái gì, mau tiến lên đi!
Tất cả mọi người đều nhìn Nhậm Thông bằng ánh mắt hy vọng. Nhậm Thông cũng đang nhìn thẳng vào bọn họ, thân thể cứng đờ, đứng yên bất động, vô cùng xấu hổ.
Hắn ta oán thầm trong lòng, một đám tiểu tử không biết nặng nhẹ, các ngươi nghĩ rằng bổn công tử có thể thắng hay sao? Bây giờ lão tử thả rắm còn đau mông, làm sao ra tay được với một con quái vật như vậy chứ? Hay là đợi các trưởng lão và cung phụng đến đi.
Nhắc mới nhớ, sao bọn họ lại đến chậm như vậy chứ...
Nhậm Thông lo lắng chờ đợi, tất cả đệ tử thì nhìn hắn ta đầy vẻ hy vọng. Nhất thời, mọi người đều mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy mà đông cứng lại, cảnh tượng vô cùng kỳ quái.
Trác Uyên nhìn trái ngó phải, hắn đã nhìn ra manh mối, không khỏi cười ra tiếng, bước mạnh một bước, đột nhiên lao về phía Nhậm Thông: "Nếu không ai lên, vậy thì để ta lên vậy. Nhậm thiếu chủ, không phải ngươi là anh hùng của hội Song Long sao? Bây giờ hãy để các sư đệ của ngươi nhìn kỹ, dáng vẻ oai phong của đại sư huynh bọn họ đi, ha ha ha..."
"Phải!" Những đệ tử còn lại không ngại xem náo nhiệt, đều lộ ra vẻ hưng phấn, hét lên với khuôn mặt phấn khích.
"Phải cái rắm!"
Da mặt không khỏi giật giật, Nhậm Thông trừng mắt nhìn bọn họ, suýt nữa thì đã bật khóc, hắn ta đâu phải là đối thủ của Trác Uyên. Nếu lên mà bị đánh gục trong hai ba hiệp thì không nói, nói không chừng sẽ mất mạng như chơi cũng nên.
Cái đám tiểu tử vô tâm này, bình thường lão tử khoe khoang, các ngươi vẫn tin là thật. Bây giờ người ta đánh tới cửa, các ngươi cứ như vậy mà đẩy lão tử ra, đúng là hại chết lão tử mà!
Kết quả, Nhậm Thông vừa oán thầm đám huynh đệ chuyện vừa tới đã bán đứng lão đại, vừa gấp gáp xua tay với Trác Uyên, la to: "Chờ đã, đừng, ta không muốn ra tay với ngươi!
"Nhưng ta muốn ra tay với ngươi, ha ha ha..." Trác Uyên cười lớn, không hề quan tâm, đã lập tức lao đến trước mặt Nhậm Thông.
Con ngươi không khỏi co rụt lại, Nhậm Thông sững sờ, vội vàng lui về phía sau. Hắn ta kinh ngạc đến mức không biết phải nên làm thế nào, ngay cả nguyên lực phòng ngự cũng không có.
Tuy nhiên, ngay vào lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên: "Không được làm tổn thương nhi tử của ta!"
Soạt!
Một âm thanh xé gió vang lên, áp lực mạnh mẽ cũng theo đó mà lại gần, một thân hình vạm vỡ lạ thường đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhậm Thông, sau đó giáng cho Trác Uyên một quyền.
Mí mắt khẽ giật giật, cánh tay kỳ lân của Trác Uyên cũng lóe lên ánh sáng đỏ thẫm, đánh trả lại một quyền.
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên, Trác Uyên bay trở về chỗ cũ. Còn người kia thì trượt trên mặt đất, lùi về phía sau khoảng mười mét thì mới dừng lại.
Mặt đất dưới chân lão ta đã vẽ ra một vết rõ ràng, nắm đấm vừa đánh ra cũng không ngừng run rẩy.
"Tông chủ!"
Từng tiếng hét lớn vang lên, lại là hàng chục tiếng xé gió truyền tới, mấy chục vị trưởng lão đi tới trước mặt người đó, vội vàng kêu lên, tất cả đều toát ra khí thế mạnh mẽ.
Chậm rãi xua tay, vẻ mặt của Nhậm Khiếu Vân vô cùng nghiêm trọng. Lão ta nhìn chằm chằm bóng dáng của Trác Uyên ở phía xa, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc các hạ là ai, mà lại tùy tiện xông vào Thiên Hành tông ta?"
"Phụ thân, hắn là Trác Uyên, đến đây để báo thù!"
Trác Uyên còn chưa trả lời, Nhậm Thông ở bên cạnh đã nóng lòng báo cáo, trong mắt chợt lộ ra vẻ căm hận và đắc ý. Bây giờ trợ thủ của lão tử đang ở đây. Trác Uyên, ngươi chết chắc rồi, ha ha ha...
Nhưng khi nghe thấy lời này, đôi mắt Nhậm Khiếu Vân khẽ co lại, không thể tin được mà nói: "Cái gì, ngươi là Trác Uyên? Ngươi vẫn chưa chết sao?"
"Ồ, chắc chắn như vậy luôn sao? " Trác Uyên không khỏi nhíu mày, bĩu môi khinh thường, cười giễu thành tiếng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất