Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bùm!  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, Nhậm Khiếu Vân đạp mạnh chân, lao nhanh về phía Trác Uyên. Khí thế mãnh liệt ngưng tụ thành một cỗ thiết quyền, mang theo sát khí mạnh mẽ, lập tức xông tới trước mặt hắn.  

             Mí mắt khẽ run, cánh tay Kỳ Lân của Trác Uyên đột nhiên chặn lại. Dưới tiếng nổ lớn, hai quyền giao nhau, thân thể Trác Uyên lập tức bị một quyền của Nhậm Khiếu Vân đánh cho bay về phía sau. Cho dù cánh tay Kỳ Lân có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó có thể chặn lại.  

             Tiếng đá vỡ ầm ầm liên tục vang lên, Trác Uyên cứ thế bị một quyền của Nhậm Khiếu Vân đánh trượt ra ngoài, nhanh chóng bay xa ngàn mét.  

             Lông mày khẽ cau lại, cánh tay đỏ ửng của Trác Uyên khẽ run lên, Nhậm Khiếu Vân thấy vậy không nhịn được mà cười lớn thành tiếng, vô cùng hưng phấn: "Ha ha ha... Không hổ là Trác Uyên. Ai ai cũng nói ngươi là quái vật nhưng lão tử không tin. Hôm nay được nhìn thấy thì quả thật đúng là như vậy. Phải biết rằng thần hồn của lão phu là Hàn Thiết Kiếm Phách, cực kỳ cứng rắn. Thân thể dưới Dung Hồn cảnh sẽ càng giống Huyền Thiết, không ai có thể ngăn cản. Nhưng không ngờ rằng hôm nay lại bị một tiểu tử vừa đột phá Hoá Hư cảnh như ngươi chặn được, quả nhiên ngươi không phải là con người!"  

             "Ngươi đang khen ta hay là đang châm biếm ta vậy?"  

             Thân thể vẫn bị kéo lê về phía sau, cánh tay vì lực đấm của một quyền kia mà run rẩy không ngừng. Trác Uyên lạnh lùng ngước mắt nhìn lão ta, hắn hờ hững nói.  

             Bất giác nhếch miệng cười, trong mắt Nhậm Khiếu Vân lóe lên một tia sáng đỏ thẫm, lão ta phấn khích quát to: "Tất nhiên là khen ngươi rồi. Dù gì thì từ trước tới nay, ngươi là người đầu tiên dùng thân phận Hoá Hư cảnh mà có thể chặn được một quyền của cao thủ Dung Hồn đấy, thế nhưng cũng chỉ có vậy thôi!"  

             Vừa dứt lời, ánh mắt Nhậm Khiếu Vân đột nhiên cứng lại, lão ta hô lên một tiếng, cánh tay đang rảnh rỗi giống như thiết chùy, đột nhiên từ bên cạnh đập thẳng vào đầu Trác Uyên.  

             Quyền chưa tới, thế đã tới!  

             Trác Uyên cảm nhận được áp lực đáng sợ đang đè lên mặt mình, khiến cho hắn không kìm được mà nín thở, cả khuôn mặt gần như sắp bị nghiền nát.  

             Con ngươi không khỏi co rụt lại, Trác Uyên quyết định dứt khoát, lập tức suy nghĩ. Chỉ nghe thấy một tiếng rồng ngâm dài, một cái đuôi rồng đỏ tươi từ phía sau hắn thoát ra, rồi nhanh chóng lao về phía một quyền kia!  

             "Đây là Thiên Long Hồn, Đại Lực Xích Long Vương sao?"  

             Trước mắt bất giác sáng lên, Nhậm Khiếu Vân lại cười phá lên, không thèm để ý tới nó, thậm chí khóe miệng còn cong lên thành một vòng cung độc ác: "Đáng tiếc, cho dù thần hồn có mạnh đến đâu, nhưng nếu như phải chịu một đòn tấn công toàn lực của cao thủ Dung Hồn, thì cũng không có tác dụng gì nữa đâu."  

             Bùm!  

             Cuối cùng thì cú đấm mạnh mẽ và đuôi rồng hữu lực cũng lao vào nhau.  

             Nhưng khi tiếng rồng ngâm kêu gào vang lên, sau khi va chạm với thiết quyền, đuôi rồng đỏ tươi lập tức bị đánh bật trở lại. Sau đó thì đập mạnh vào gò má Trác Uyên, ầm một tiếng cả người Trác Uyên đã bị đánh bay ra ngoài, chỉ trong nháy mắt đã bay xa hàng ngàn mét. Những nơi đi qua đều liên tục phát ra tiếng nổ ầm ầm ầm, các tòa nhà của Thiên Hành Tông ngay lập tức bị đụng độ toàn bộ!  

             Hít!  

             Bất giác hít vào một hơi lạnh, tất cả người xem ở đó đều không khỏi sững sờ.  

             Đây là sức mạnh của Thiên Hành Tông sao... quả thực rất mạnh!  

             Một quyền là có thể giết người!  

             "Hay lắm! Phụ thân oai phong, tông chủ oai phong!"  

             Nhậm Thông nhìn tất cả cảnh này cũng không khỏi ngây người, sau đó lập tức phấn khích hét lên, trên mặt đầy vẻ kích động. Những người còn lại nghe vậy cũng vội vàng khom người bái phục: "Tông chủ oai phong, tông chủ oai phong!"  

             Khí thế chấn động núi sông, tiếng hô vang khắp cửu châu!  

             Soạt một tiếng, một vị trưởng lão lập tức tiến đến trước mặt Nhậm Khiếu Vân, mỉm cười cúi đầu nói: "Công lực của tông chủ ngày càng tiến bộ, nhất định sẽ đột phá một lần nữa. Thực sự rất đáng mừng!"  

             "Ừm, bổn tông cũng cảm thấy sắp rồi đấy, ha ha ha..."  

             Không khỏi cười khẽ một tiếng, Nhậm Khiếu Vân đưa tay chỉ về phía Trác Uyên vừa bị đánh bay, khẽ nói: "Cho người đi xem xem, tiểu tử đó đã chết hay chưa!"  

             "Ha ha ha... Làm sao có thể không chết."  

             Vị trưởng lão kia từ chối cho ý kiến, nhẹ lắc đầu, cười nhạt nói: "Tông chủ đích thân ra tay, tiểu tử đó có thể tiếp được một chiêu đã là may rồi. Đằng này hắn còn trúng một chưởng chính diện của tông chủ, làm sao có thể không chết cho được?"  

             "Ài, cẩn thận một chút vẫn hơn, mạng của tiểu tử này lớn lắm, ha ha ha..."  

             Xua tay từ chối cho ý kiến, Nhậm Khiếu Vân cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy sự tự tin. Thật ra, lão ta cũng nghĩ rằng chắc chắn một quyền vừa rồi đã giết chết được Trác Uyên. Chẳng qua là để đảm bảo nên cũng thuận miệng nói vậy mà thôi. Còn nếu như hắn chưa chết, chém thêm một nhát nữa là được.  

             Cúi sâu người về phía Nhậm Khiếu Vân, vị trưởng lão kia thán phục, nịnh nọt nói: "Tông chủ thật thận trọng, đúng là phúc khí của Thiên Hành Tông ta, lão hủ sẽ sắp xếp người đi làm ngay!"  

             Nhậm Khiếu Vân gật đầu hài lòng, vị trưởng lão kia thuận thế ra hiệu, gọi hai đệ tử kiểm tra thi thể Trác Uyên.  

             Nhưng chuyện tốt như vậy, được tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của kẻ địch sau khi chết, sao mà Nhậm đại thiếu gia có thể để cho người khác làm được, vậy nên hắn ta lớn tiếng hét lên, vội vàng nói: "Phụ thân, hay là để nhi tử kiểm tra đi. Lỡ như tiểu tử đó chưa chết, trước khi chết muốn kéo người chịu tội thay, như vậy chẳng phải để các sư đệ gặp nạn sao. Hay là để ta đi xem cho, nếu có việc gì bất ngờ, thì cũng có thể tùy cơ ứng biến."  

             Quả nhiên sư huynh là anh hùng!  

             Nghe vậy, các đệ tử vô cùng cảm động, đồng loạt nhìn về phía Nhậm Thông với vẻ mặt sùng bái.  

             Nhưng bọn họ cũng không thử nghĩ, rằng nếu thi thể này nguy hiểm như vậy, thì tại sao không phái trưởng lão tới đó, mà lại phải phái đệ tử đi kiểm tra làm gì?  

             Đây rõ ràng là tông chủ của bọn họ đã chắc chắn rằng Trác Uyên không thể gượng dậy được nữa, vậy nên rất an toàn. Bây giờ Nhậm Thông chủ động xin đi giết giặc, chẳng qua cũng chỉ là diễn trò mà thôi.  

             Thế nhưng, Nhậm Khiếu Vân rất thưởng thức điểm tốt này của nhi tử mình. Biết lúc nào nên xuất hiện, lúc nào nên thu mình lại, đây được gọi là biết tiến biết lùi!  

             "Tông chủ, quả nhiên thiếu gia vô cùng dũng cảm, mọi việc đều nghĩ cho đệ tử trong tông môn mà xung phong tiến về phía trước, đúng là phúc đức của tông môn!" Lúc này, vị trưởng lão kia cũng kịp thời nịnh nọt hai phụ tử, nịnh đến mức Nhậm Khiếu Vân mặt mày nở hoa, liên tục gật đầu.  

             "Ha ha ha... Nhi tử của ta vẫn luôn liều lĩnh như vậy đấy. Với tư cách là phụ thân, thực sự đã khiến cho ta lo lắng nhiều rồi!"  

             "Tông chủ nói cũng phải, thiếu chủ dũng cảm khác hẳn người thường. Mặc dù là phúc của tông môn ta, nhưng cũng thường làm cho tông chủ lo lắng, khổ thay tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ!" Trưởng lão hơi cúi đầu, lại không biết xấu hổ mà liên tục nịnh nọt.  

             Nhậm Khiếu Vân nhìn lão ta, liên tục cười lớn. Ài, thực lực của vị trưởng lão này không hề yếu, có lẽ là nên thăng cấp lên cung phụng rồi, ha ha ha!  

             Sau đó, lão ta xua tay, cho Nhậm Thông đi kiểm tra.  

             Nhậm Thông cũng vui mừng khôn xiết, vui vẻ chạy tới bên cạnh đống đổ nát, nơi Trác Uyên đang bị chôn vùi, hắn ta nhếch mép cười lạnh nói: "Hừ hừ, Trác Uyên, ra là ngươi cũng có ngày hôm nay. Hôm nay bổn công tử muốn nhìn xem, cuối cùng tiểu tử ngươi sẽ chết thê thảm như thế nào. Vỡ đầu, tứ mã phanh thây hay là tứ chi nát vụn, ha ha ha..."  

             Sau đó, Nhậm Thông lập tức vung tay hướng xuống phía dưới, muốn lôi thi thể của Trác Uyên ra.  

             Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, tay của hắn ta còn chưa kịp đưa vào trong đám đổ nát, một móng vuốt đỏ tươi đã đột nhiên lao ra khỏi đất đá, nắm lấy đầu của Nhậm Thông.  

             Aaaa!  

             Một tiếng hét lớn vang vọng khắp cả tông môn.  

             Mọi người không khỏi sững sờ, đồng loạt run rẩy. Không biết từ lúc nào, đột nhiên có một người bò ra từ trong đống đổ nát, người đầy bụi đất, quần áo rách rưới, trông vô cùng thê thảm, mà tay phải của hắn lại đang nắm lấy một bóng người quen thuộc, chính là thiếu gia của Thiên Hành Tông bọn họ, Nhậm Thông!  

             "Thông Nhi!" Con ngươi không khỏi co rút lại, Nhậm Khiếu Vân bất giác hét lên, sau đó nhìn về bóng người trong đống đổ nát kia, tim càng đập mạnh hơn, không thể tưởng tượng mà nói: "Trác... Trác Uyên ngươi chịu một chưởng của lão phu mà vẫn chưa chết sao?"  

             Chậm rãi quay đầu lại, Trác Uyên lạnh lùng nhìn về phía lão ta, sau khi phun ra một ngụm máu đỏ thì hắn thản nhiên cười chế giễu: "Chết? Một vong linh như ta, ngươi có thể giết được sao?"  

             Hắn vừa nói xong thì còn nghe thấy có tiếng rồng ngâm, một cái đầu rồng đỏ tươi như máu lập tức xuất hiện bên cạnh Trác Uyên.  

             "Chuyện... chuyện này làm sao có thể được?"  

             Cả người khẽ run lên, Nhậm Khiếu Vân không tin được nói: "Chịu một chưởng của cao thủ Dung Hồn cảnh ta mà thần hồn vẫn bình an vô sự sao? Sao thần hồn của ngươi lại có thể mạnh đến như vậy chứ, chuyện này tuyệt đối không thể!"  

             Sau khi liếc nhìn lão ta một cái, Trác Uyên không khỏi cười giễu, nói: "Hiếm thấy quá sao, thần hồn mạnh đến mức nào, tất cả đều phụ thuộc vào phương pháp tu luyện cả thôi. Còn Long Hồn này, có thể những dị biến khác không phát huy được uy lực chân chính của Thiên Long Hồn, nhưng cũng chỉ có dị biến này mới thể hiện được hết uy lực của nó mà thôi."  

             Nói xong, soạt một tiếng, đầu rồng đỏ tươi lắc người thay đổi, hoá thành một cái đầu rồng màu vàng kim, không ngừng phun ra những ngọn lửa cuồn cuộn.  

             Hơn nữa, khí thế đó còn mạnh hơn lúc trước gấp mấy chục lần, thậm chí còn có thể dồn ép được cả cao thủ Dung Hồn cảnh cũng không ngoa!  

             Phẫn Thiên Kim Long Vương mới thực sự là trạng thái mạnh nhất của Thiên Long Hồn, là thần thú dị biến duy nhất trong trời đất có thể chống lại cao thủ Dung Hồn cảnh!  

             Nhìn thấy cảnh này, Nhậm Khiếu Vân và những người khác hoàn toàn choáng váng.  

             Đây là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy thần hồn chặn được cả đòn đánh toàn lực của một cao thủ Dung Hồn cảnh mà vẫn bình an vô sự. Theo lý mà nói, Dung Hồn cảnh là khắc tinh của Long Hồn, nhưng hiện tại, thần hồn này thật sự quá mạnh rồi!  

             Hu hu hu...  

             Nhậm Thông không ngừng giãy dụa trong tay Trác Uyên, phát ra tiếng gào trầm thấp giống như đang kêu cứu, cũng giống như đang than khóc.  

             Nhậm Khiếu Vân nghe vậy thì mới kịp phản ứng lại, nhi tử của lão ta vẫn đang ở trong tay người ta, vì vậy, lão ta không khỏi quát lớn: "Trác Uyên, mau thả nhi tử của ta ra ngay, nếu không..."  

             Bộp!  

             Thế nhưng còn chưa kịp nói hết, Trác Uyên đã vung tay ném Nhậm Thông về phía sau Kim Long Vương, mà cái đầu rồng khổng lồ kia cũng đang mở lớn miệng, lập tức nuốt chửng Nhậm Thông. Răng nanh sắc nhọn vừa cắn, máu tươi lập tức bắn ra tung tóe, thậm chí còn bắn lên mặt Trác Uyên.  

             Nhưng Trác Uyên không hề quan tâm, thậm chí còn không thèm lau đi, chỉ cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ mặt vừa quỷ dị vừa tà mị, không khỏi khiến cho người ta không lạnh mà run!  

             Cơ thể của Nhậm Thông sau khi run lên vài lần thì hoàn toàn bất động.  

eyJpdiI6IjdwRDR4cnZMRDRpWG5zbkgwcXNLTUE9PSIsInZhbHVlIjoiNlhua3JcLzJkMElXUGlHNUhxaWI2RXlDY0xld0NaTmVHTmh1aHNDNXlJQ2x5Qnp5YVRLMTdPa3VBZGRkSkMwbmVcL3Qxc2g3R056elBuZjV3TElDNHRUSCt0eGcwdXhycmxZRUxLZVo5V3piWkE5RmJBRGlEcG5GOTNFSCsrbUU5M2srbnp4MzVRdUl5d3ZPNmppSk5rSlwvRjk5THo3dlVQcnlMUnl5cG10SzBaemV6QWUxZUFDRVwvWFNpWFg2b1dvM3hEVzRhTlVCZmFcL3A1UWFsN1B4Wm1MMXFNN09SamJWUGpWSUltK2RBaXJmNDk4ZVJEZk12XC9FQkhKXC91K3QzaEFRY21RRGNwN2FYM1FRcUVKaHJPQWtuaElcL3p2emQrZjkzcllJcEFwRlRtZnRVSmRkXC9cL05UWHBXa2pJcmlFcmN3ZXVwblZhQThtdTdWVHBZdWl5YzlicDBWdGgzVkwxTDVTaDFPOEVFdGdJejN5akVsemI2SkF3dGVPS1lEXC9hNDZNUnFYXC84ancyamFVU2JmQlI5c3BCd01mc0JHdFFOMHBPbXVMVzBwVVJnM0xTV1ZBQW44TEtOb2x4Z1dpZ2wxc1U0bkxmeVltMWZcL3dQeU5TTVM5aDlnPT0iLCJtYWMiOiI0N2I0MTNhMzM5NjFiM2E1ZjI5OGYzMGNmNTVjMjRmOTFhYzg2MjdlZWRlMDQwZjIwMjE2NDVmMzJjMDMzOWU5In0=
eyJpdiI6InlYYm42Q3BaVzZacGVjaUlwaHJxc1E9PSIsInZhbHVlIjoiUmtldTNSMHdxZ09CemZ0RTBrUUtZS3kyM2Q4blBWVTBrbFlGNWxtSzU5bFg1NFJJM1JXVHM5VDd3SjJVS0h4b0YrK0c0YkVHMDlGNGllUlU5d2NzNHBMWHJObFRuYTN6a2Y3K2JzWldxTkJ3a1cybjlaa2gwXC9vQWFhc3ROXC9DaWxGZGs2UFlBbHhjaFZZRzRtMTQxQWZFMFZzNGFZa01rM08xMU9IdUQ0TDBUdFNcL1BXMmVcL2NpRkFNa1IzMzErSytPU3dlVkNsdEFTeUZ2SUlBcWtyUkpPXC9WSFNvZTRDdzRWa2Mrd2VIUElxaVwvZ3VsQUdsMk1LSU82TlFwXC9QRjkwY2g1WVR6bEtXRXRQVndrKzd4cGlXa1pqMEpaNDZJa1VtUjJmNUxuWmg1OXk5S3pEellOaEpqNng4MCtEVmZ2NXFxVEJcL0IrUlQ1M2FtOERzUmI1aDZjaDhNOXZWNG90SUVQcXVNQ1ppWWhQVVViQmR3ZGpjZjdjcExKcDVGRzFiZUF2UFZpbm4xakQ1bysxTXFRM1Q2VkQzSlV5eVpndTNHbHZrcXJQanNmZzg4Rzc2T2pKMG8wZTdQeUtmUEFaMXpZSE43NDZEQkRlTnNpUTR2NFZpMHF6VTU2STk2OExTeU9kTE9WOTV1UHBOWkxaeUdkQXRIamlBS3hnMzlnbiIsIm1hYyI6IjM0Y2IyNjA1NWNiYmYzMzQ3ZDg3YzIyNWFhMWY0ZmE1YjJkYWIyZmEwZDY1NDA4N2QxZTA4YjY5ZmQ3MzI1N2EifQ==

             Chỉ chốc lát sau, hai tay không nhịn được mà siết chặt lại thành nắm đấm, hai mắt lão ta trở nên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi gầm lên tên của Trác Uyên...

Ads
';
Advertisement