Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nàng ta chạy vội một đường đến, nhất thời mang theo một làn gió thơm ngát đánh úp về phía mọi người. Đợi cho đến khi nàng ta dừng lại ở trước mặt Trác Uyên, hơi ngượng ngùng trốn sau lưng hắn, thiếu nữ non mềm giống như nụ hoa mới nhú, yếu ớt nhìn về phía người kiểm tra ở phía trước. Bỗng dưng khiến cho tất cả mọi người không khỏi ngẩn ngơ. Ánh mắt nhìn chăm chú về phía cô gái, trái tim đập loạn nhịp, thậm chí có người đã ngây dại.  

             Mà cô gái kia thấy tình cảnh này, dường như càng ngượng ngùng hơn, không khỏi né tránh sau lưng của Trác Uyên, giống như một tiểu muội muội chưa từng gặp qua thế gian hiểm ác, trốn ở sau lưng đại ca ca tìm kiếm sự bảo vệ an toàn.  

             Dáng vẻ nhu nhược như vậy, khiến cho mọi người vừa thấy liền đột nhiên sinh ra loại cảm giác vì yêu thích mà muốn bảo vệ.  

             Trác Uyên thấy vậy, cũng không khỏi sửng sốt, con mẹ nó, nha đầu kia cũng đã từng hành tẩu giang hồ, kỹ thuật diễn còn cao hơn cả hắn. Dáng vẻ hung hãn nóng nảy lúc nãy bây giờ vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt hắn.  

             Có điều, bây giờ Trác Uyên với nàng ta còn đang ngồi chung trên một cái thuyền, đương nhiên sẽ không có việc gì mà đi vạch trần nàng ta. Hắn chỉ vội vàng ho một tiếng, cứng đờ người cười cười, hóa giải nội tâm bị chấn động.  

             Sửng sốt khoảng chừng năm sáu giây, những hộ vệ kia như mới hồi phục được tinh thần lại, vội vàng ho một tiếng, chỉ vào cô gái kia nói: “Ngươi cũng là người nhà này hay sao?”  

             “Đúng vậy.” Nàng ta nhát gan gật gật đầu, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, nhất thời khiến cho tất cả đám hộ vệ đều mềm nhũn.  

             Thở sâu, trấn định một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, chỉ vào Trác Uyên nói: “Vậy quan hệ của các ngươi là như thế nào, đều cùng đến từ Tây Châu?”  

             “Nàng là…” Khẽ trầm ngâm một chút, hai tròng mắt của Trác Uyên co lại, vừa muốn lên tiếng biên soạn một thân phận cho nàng ta. Thế nhưng còn chưa đợi hắn lên tiếng, nàng ta đã bật thốt lên: “Hắn là tướng công của ta, chúng ta cùng đến từ Tây Châu.”  

             Ồ… Hả?  

             Những người đó vừa mới gật đầu, nhưng nhanh sau đó lại bỗng dưng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, không thể tưởng tượng nổi băn khoăn đảo qua đảo lại giữa hai người, khó có thể tin nói: “Ngươi nói cái gì, hắn là tướng công của ngươi?”  

             “Đúng vậy, thế nào, không được sao?” Nàng ta thờ ơ gật đầu, cười khẽ một tiếng, sau đó lôi kéo Cổ Tam Thông đang đờ đẫn đứng bên cạnh, nói: “Ngươi xem, con của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi.”  

             Lời này vừa nói ra, người tra hỏi cũng đã ngây dại hoàn toàn, vẻ mặt Trác Uyên cũng không thể giải thích được ngẩn người, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu nhìn về phía nàng ta.  

             Này, nha đầu, vừa rồi ngươi còn muốn sử dụng kiếm đâm ta đó, bây giờ lại nhận ta làm tướng công, như vậy có ổn hay không?  

             Nhìn cái gì vậy, để cho ngươi giả mạo làm tướng công của bản cô nương, đó là tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi còn có ý đồ không an phận có đúng hay không? Nếu như ngươi còn nhìn nữa, có tin bà đây sẽ móc hai tròng mắt ngươi ra hay không?  

             Hung ác trợn mắt liếc Trác Uyên, trong mắt nàng ta đầy vẻ cảnh cáo sắc bén, tay nắm chặt tay của Cổ Tam Thông, rõ ràng muốn bắt hài tử làm con tin, ép Trác Uyên đi vào khuôn khổ.  

             Nếu như ngươi dám không phối hợp, con của ngươi sẽ lập tức mất mạng, hừ!  

             Trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, nhỏ giọng ai thán. Thực ra hắn cũng không sợ Cổ Tam Thông xảy ra việc gì được, dựa vào thực lực của Tiểu Tam Tử, làm sao nha đầu kia có thể làm gì hắn ta được.  

             Quan trọng là Trác Uyên không thể vượt qua được rào cản ở trong lòng, hắn cũng sẽ không tùy tiện thừa nhận một nữ nhân làm vợ của hắn. Mặc dù nói bây giờ là tình thế khẩn cấp, đây cũng chỉ là nói dối, ứng biến tạm thời, vẫn còn theo đúng kế hoạch của hắn, theo lý mà nói thì hắn nên phối hợp.  

             Nhưng cho dù vì bất cứ lý do nào, hắn cũng không thể chịu được danh xưng thê tử của Trác Uyên lại rơi xuống đầu của người khác được. Dù sao, trong lòng của hắn cũng đã có một người chiếm rồi. Mặc dù bây giờ chỉ là một cái danh phận giả tạo, hắn cũng không muốn người bên ngoài làm vấy bẩn vị trí trong lòng của hắn…  

             Nhìn kỹ hai người bọn họ, hộ vệ tra hỏi cũng không thể giải thích được, kỳ quái hỏi: “Cô nương, nam nhân này cũng chỉ là một tên Thần Chiếu Cảnh tầng năm mà thôi, ngươi đã là Hóa Hư Cảnh tầng tám, tại sao lại coi trọng hắn?”  

             Đúng vậy, bọn họ cũng thực sự khó hiểu. Trên đại lục này, mặc dù phu thê song tu có thực lực cách biệt cũng không có cản trở gì, thế nhưng dù sao cũng vẫn là nam quyền vi tôn, thực lực của nam nhân tượng trưng cho địa vị của nam nhân, không có cô gái nào sẽ tình nguyện giao phó bản thân cho nam nhân yếu hơn mình.  

             Nhưng bây giờ, hai người này đã không đơn giản là sự khác biệt về thực lực, nhất định là nam nhân này đang nương nhờ nữ nhân, điên đảo càn khôn. Mà gặp phải trường hợp như vậy, cũng chỉ có thể có một khả năng, đó chính là nữ tử cường thế quá mức, chỉ xem đàn ông như một dạng quyền lực. Mà nữ nhân như vậy, cũng chắc chắn không thể chỉ có một người đàn ông.  

             “Cô nương, dựa vào thực lực của ngươi, ở Tây Châu cũng không phải là một nhân vật bình thường, lẽ nào ngươi mở hậu cung, lấy dương bổ âm, tập luyện thuật song tu?” Mắt không khỏi nhíu lại, hộ vệ kia thăm dò thử.  

             Thế nhưng nghe được lời này, nhất thời khuôn mặt nàng ta đỏ bừng, cực lực phủ nhận: “Ngươi… Ngươi mới mở hậu cung, chúng ta rất đứng đắn, chúng ta cũng đã có con nít rồi, làm sao có thể tu luyện tà thuật lấy âm bổ dương được…”  

             “Vậy cũng chưa chắc, trên đại lục này truy cầu thực lực, chuyện gì mà làm không được, nữ nhân cũng giống như vậy.” Cả khuôn mặt tràn đầy vẻ không tin, hộ vệ kia không khỏi cười gian một tiếng, phất tay nói: “Các huynh đệ, đi vào lục soát kỹ càng một phen, nếu như nữ tử này mở hậu cung, nhất định bên trong có không ít nam nhân, làm sao chỉ có ba người này? Hừ hừ…”  

             Rõ.  

             Mọi người hét lớn một tiếng, trong nháy mắt liền bay ra xung quanh, trực tiếp lục soát toàn bộ căn nhà. Sắc mặt nữ tử quýnh lên, khuôn mặt phiền muộn, Trác Uyên giương mắt liếc nhìn nàng ta, cũng thở dài một tiếng, bật cười lắc đầu.  

             Đừng nói hắn không chịu được cái thân phận này, ngay cả người bên ngoài cũng không tin, dù sao biểu hiện ra thì tu vi của ngươi cũng cao hơn ta rất nhiều…  

             Sau nửa canh giờ, từng đạo bóng đen trở về, nhưng đều lắc lắc đầu, tỏ vẻ không tìm thấy ai. Thấy tình huống này, hộ vệ kia không khỏi khẽ cau mày, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.  

             Quả thực hắn ta không thể tin được, nữ nhân hung hăng như vậy làm sao lại chỉ có thể thích một người đàn ông?  

             Biết hắn ta nghi ngờ trong lòng, Trác Uyên không khỏi khẽ cười một tiếng, vội vàng tiến lên phía trước, khom người nói: “Vị tiền bối này, ngài đã hiểu lầm, đừng nghe nàng ta nói mò, căn bản nàng ta không phải là thê tử của ta.”  

             “Nàng ta không phải?” Đồng tử không khỏi run lên, sắc mặt hộ vệ kia cũng nghiêm túc chú ý, nàng ta nghe được, trong lòng cũng căng thẳng, khẩn trương đến mức trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.  

             Chẳng lẽ tên tiểu tử này lại tự bán chính mình hay sao?  

             “Nếu như nàng ta không phải nữ nhân của ngươi, vậy cô gái này là ai, tại sao lại ở trong phủ viện của ngươi?”  

             Hít một hơi thật sâu lại thở ra, Trác Uyên mỉm cười lắc đầu: “Tiền bối, thực không dám dấu diếm, nàng ta là biểu muội của ta, chúng ta bị kẻ thù truy sát, cùng nhau chạy trốn đến nơi này.”  

             “Cái gì, biểu muội của ngươi? Vậy tại sao lúc nãy nàng ta lại nói là thê tử của ngươi?” Sắc mặt nghiêm túc, hộ vệ kia quát lớn.  

             Quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng ta, thấy vẻ mặt nàng ta cũng khẩn trương, Trác Uyên suy nghĩ một chút, vể mặt chân thành tha thiết nói: “Thực ra… Nàng ta cũng rất muốn trở thành thê tử của tại hạ. Đáng tiếc… Trong lòng tại hạ đã có người, sẽ không có vị trí cho những nữ nhân khác. Vừa rồi nàng ta chỉ đùa với các vị một chút, mong chư vị tiền bối thứ lỗi.”  

             “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi thành thật khai báo rõ ràng cho ta, nếu như quan hệ của các ngươi không minh bạch, ta cần phải dẫn nàng ta đi.” Lông mày không khỏi run lên, hộ vệ kia hét lớn.  

             Khóe miệng khẽ nhếch lên, Trác Uyên gật đầu cười nói: “Dạ dạ dạ, nếu như tiền bối đã muốn nghe, xin lắng nghe vãn bối chậm rãi kể lại. Thực tế ta và biểu muội là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, cảm tình rất tốt. Biểu muội có ý với ta, ta cũng biết, nhưng mà ta lại không thể chịu nổi. Các vị tiền bối cũng đã nhìn ra, từ nhỏ tư chất của biểu muội đã mạnh hơn ta, bây giờ tu vi của nàng càng vượt xa ta. Sở dĩ nội tâm ta vẫn luôn tự ti, nghĩ rằng không xứng với biểu muội.”  

             “Đúng vậy, chúng ta đã nhìn ra, quả thực là ngươi không xứng.” Mọi người đồng loạt gật đầu, nhất trí tán đồng.  

             Bật cười lắc lắc đầu, Trác Uyên tiếp tục nói: “Sau đó ta và một vị cô nương của Thái Thanh Tông mến nhau, thành thân sinh con, cũng bị tông môn của nàng ấy phản đối, đây cũng chính là mầm tai họa, bị toàn tông truy sát. Ta không thể làm gì khác hơn đành mang theo khuyển tử, chạy trốn một đường đến Trung Châu để tránh tai họa. May mà dọc đường đi có biểu muội trông non, bằng không hai cha con chúng ta đã không biết chết bao nhiêu lần rồi. Tình nghĩa của biểu muội, tại hạ thề sống chết sẽ báo, chỉ là…”  

             Nói xong, Trác Uyên quay đầu nhìn về phía nàng ta, vẻ mặt thâm tình nói: “Chỉ là biểu muội, trong lòng ta đã có người, tâm ý của ngươi ta chỉ có thể…”  

             Không nói tiếp nữa, Trác Uyên không khỏi thở dài một tiếng, quay đầu lại, dường như khó có thể tiếp nhận phần tình nghĩa này.  

             Thấy một màn như vậy, rốt cuộc mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là một chuyện tình tay ba, hơn nữa cô gái này cũng chỉ là tình đơn phương.  

             “Thực sự cải trắng lại bị heo ăn, một cô nương xinh đẹp như hoa tu vi Hóa Hư Cảnh tầng tám, lại hết lần này đến lần khác lưu luyến một tên phế vật kém nàng vạn dặm, thật là… Cao thủ tuyệt thế như chúng ta cũng không thể nói lý do được.” Bất đắc dĩ lắc đầu, người nọ thở dài một hơi.  

             Tên còn lại nhìn thấy, cũng yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy, có điều chuyện này cũng hợp tình hợp lý, ai bảo bọn họ là thanh mai trúc mã? Đại ca, nhà này chắc hẳn là không có vấn đề gì. Bằng không nếu như đám tặc tử kia muốn giấu, chắc chắn phải tận lực giả bộ bình thản mới đúng, sẽ không nói ra tình huống máu chó như vậy được. Ngươi xem ánh mắt của hai người, thực sự là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà.”  

             Lời này vừa nói ra, mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Trác Uyên hổ thẹn xoay đầu, trong mắt dường như chỉ có thương cảm. Còn cô gái kia lại nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt vô cớ nổi lên một tầng sương mù.  

             Đúng là một đôi nam nữ si tình.  

             Liếc nhìn nhau, tất cả hộ vệ đều bất đắc dĩ nhún vai, sau đó người cầm đầu liền ho một tiếng nói: “Được rồi, ngươi nói chúng ta đã biết, như vậy thì đi đăng ký một lần nữa đi. Tòa nhà này thực ra đứng tên một hộ vệ của Phi Vân Vương Phủ. Bây giờ đã bán cho ngươi rồi thì nó sẽ là của ngươi, bây giờ trong ngôi nhà này có ba người, tên của các ngươi là gì?”  

             “Dạ, tiền bối, tại hạ là… Cổ Liệt Uyên.”  

             Nhanh chóng đi đến trước mặt người nọ ôm quyền, Trác Uyên sớm đã có chuẩn bị, há mồm nhân tiện nói: “Khuyển tử Cổ Tam Thông, biểu muội của tại hạ là…”  

             Vừa nói Trác Uyên vừa liếc nhìn về phía nàng ta, ý bảo nàng ta nói.  

             Bất giác trong mũi có chút chua xót, lúc này nàng ta mới mở miệng nói: “Ta là Cổ Khinh Yên.”  

             “Tốt, đã ghi chép xong.”  

             Cầm một tờ ngọc giản ghi chép cẩn thận lại, hộ vệ kia gật đầu nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ thực sự trở thành chủ nhân chân chính của ngôi nhà này. Nếu như có người khả nghi xuất hiện ở xung quanh, nhất định các ngươi phải nhanh chóng báo cho Phi Vân Vương Phủ. Có thể hét to một tiếng, làm ra một chút độn tĩnh cũng được, người của chúng ta ở gần đó sẽ chạy đến.”  

             Khẽ gật đầu, Trác Uyên khom người bái tạ: “Được, đa tạ tiền bối, chẳng qua là… Cái gì là người khả nghi?”  

             “Người khả nghi mà ngươi cũng không biết?”  

eyJpdiI6IkNNR2lRY3dna2VpOUl3d0p6bnl1XC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlB5RmxJQjk5RFwvTHE5NVorbVZyMmY0ZjNBYnpnMHZabFFQVlFaY3pKMjJOZ3h0MURXRmNmcFJ3eEhZbE44UnlHQ21YSlpaait3YW5aOTlPZUxiNENZUFhwVDF1aGRuM3FwVkF2K0xtUlF3eWlaSWFCYldPU1BFbmJFaWJsNWFqU3VpRnA5U0F6TSsyNHc5T0o5QnZIRmRDVmU5NWEwVGJYSjZCZ20wY3pkZlVmUVZsdktyTWp5eWh2ZEN3UmtURCtCbzlVOWlUZERHXC9ldEtWVEFKUmRDeEp4QjlBVUQwMjlLTHNcLzR4TmI2QnlRK1wvUU1aTFV5V3ZjNndlNTI2Y1l4MGZRMjgwZ0paY2NFT2pwOHU3cFpZdWZVcjEwMzdiTVJnR0tYbGRCeUY0Q0tNc2k5N25ndlV3MTVUMFViMkdhdlFZZlN2aVhFNWxRd2djMmpYSGRyT0F3VkN1dzdyam8wcG5yMjdXTzRMSXRhY0pydFpcL2xZVzM4ayt0eWVLdEw3Q2R2Z2tUbTNCVG44WFZMd01iVlhxZFk2b2tSbHlHakpxaDVhSUg4ekVUY1FsR3FDWStFbkRaY2k5bXpVS2xVT0FcL3RLZkxabUxFck1ORHQ5TWZET1VsTkJHRzN3ajZSb1NcLzV1UUNoZUV5ZTJsUmFsZWMxK1wvZ1lSSWpmdkpLdHJxOTU4VWRGR3dPNzhpMlwvMnlnYndGeWNCSUdTUzdJa0ZxUHRXcVVpeFhRNEtGYVwvSTI2eThwRVhZZDdwQk05ckY1em11YmVLTDdZSkR2TjNZWDVRK1wvbEJcL2NMRlhvdTFwajllVGU1WmxyQUZ1a0VZMEFZMktsNkdqeEN2bW4xTXl6YlIwVUM3S29YS0FNZWNubXJhVG9kYVYrQ2hNM0N6MThmY1Ayc2gweWpRZ1dTMTZzam52TkdQdjh5U3VZUDljVzR1eERFRVJsdVZMSUNhVG04cm1SaGlJWDNtWmVFbDJQekJFRFh3ZnQwekFLVXpcL3padEoreWp0SzFqRUw5WVh3WEllXC9VU21SclE1MzZhYXV2TEs2T3huMnZQNHRSOVhLY252OXgwOWdWTEs3VnAwRzlNNGlUaEdsZmU1d05iMCIsIm1hYyI6IjYxYzNhYmMyZTMyYTc0NDJmNTkyMTNjZDE3OTFjNWE3ODhhYzk4ZWExYTVjNjVjMWI1NGMyY2EyNWVhNTY2YTMifQ==
eyJpdiI6InA4bzlwejZxOHN5dGJic0ZJdmswRGc9PSIsInZhbHVlIjoicnU1bDF0UktTZzNrUWdhVE9ldFJLTzdGNU9jRWlXR2tpTkltQlB2WFdIdjFnN0p1S0szSUZyNTBhNVVoTEFLcDFjcWxrakxjbFZyMzRrUU5FbFwvajBUSmNBN0hWQm9Jc0tXazNqV2pCV2hTMEY4NHppMXJkb3NOZitmMHVSKzhoR2N6ZHM4NHphNGZYWFFFVXFMZTNLa0V5RndibStxZlVCNDJGQUJ6aElWTW16QzZ3UWpKOFpPU1ZWRlwvaDM5OG5xc3VOZTBIYjNpUW5GRTdzRVo5K1dGZXpJNEtidGc3RTNUMlZURjRXZ0pvPSIsIm1hYyI6ImU0MzkwNzA3YmU1Nzg1ZTAxN2JiZmIxNjJkNDNjNDMyMzllZjZiNmFjOGI3OTIyNWY3YjExNzJjMTc5NzExMTcifQ==

             Trác Uyên gật đầu liên tục, người nó thấy vậy, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu cười, sau đó phất tay, dẫn người rời đi: “Các huynh đệ, chúng ta đi, đến nhà tiếp theo. Ha ha ha… Chúng ta tra xét từng nhà như vậy, ta xem làm sao đám tặc tử kia còn có thể ẩn thân được? Ha ha ha…”

Ads
';
Advertisement