Theo tiếng cười to dần dần đi xa, bóng dáng của những hộ vệ Phi Vân Vương Phủ với khí thế cường hãn cũng chậm rãi biến mất. Ba người Trác Uyên cứ lẳng lặng mà đứng ở chỗ đó, thấy bọn họ đi xa, tất cả mới đồng loạt phun ra một hơi, yên lòng.
“Được rồi, đóng cửa tiễn khách.”
Nhẹ nhàng phủi tay, Trác Uyên yếu ớt nói. Nghe được lời này, Tiểu Tam Tử đã ngầm hiểu được, quay người lại, lôi kéo nữ nhân dám tự xưng là mẹ của hắn ta ra ngoài.
Đương nhìn, Cổ Tam Thông cũng không sử dụng lực lượng chân chính, chỉ dùng sức lực của một đứa trẻ mà dắt lấy nàng ta, nói cách khác, sẽ không vung tay lên ném bay nàng ta.
Còn cô gái kia thấy tình cảnh này, cũng nhất thời sửng sốt, không giải thích được nói: “Này, các ngươi làm gì?”
“Chúng ta làm gì? Hừ hừ hừ…”
Không khỏi cười lạnh một tiếng, lông mày của Trác Uyên nhíu lại, hung ác trợn mắt nhìn nàng ta nói: “Lẽ nào vừa rồi ngươi không nghe thấy lời của vị tiền bối đó nói hay sao? Người không có nhà để về…”
“Lắc lư xung quanh…” Sau đó Cổ Tam Thông tiếp lời.
“Lấm la lấm lét…”
“Đầu trâu mặt ngựa…”
“Người có tật giật mình…” Hai cha con người nói kẻ đáp, nhìn chằm chằm vào nàng ta, đồng thời nói: “Ngươi chính là người khả nghi đó, phải nộp lên Phi Vân Vương Phủ. Bây giờ chúng ta chỉ đuổi ngươi đi đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi đó.”
Vừa nói dứt lời, hai người Trác Uyên đã đồng loạt ra tay, trong nháy mắt ném nàng ta ra ngoài cửa, sau đó liền muốn đóng của lớn vừa dày vừa nặng này.
Bỗng dưng bị hai người ném ra, nàng ta bất giác sửng sốt, sau đó quay đầu lại, chỉ thấy cửa lớn đã cọt kẹt đóng lại. Trong mắt đột nhiên bùng phát lửa giận, liền nhấc chân, nhất thời bộp một tiếng, đã mạnh mẽ đá văng cửa lớn kia ra.
Hai người Trác Uyên đang đứng ở trước cửa, cũng giả vờ bị sức mạnh lớn này chấn động đến mức lùi lại ba bốn bước, khó khăn lắm cả người mới dừng lại được, vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía người trước mắt, cả kinh kêu lên: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Có thể hộ vệ của Phi Vân Vương Phủ vẫn còn ở gần đây đó.”
“Hừ, cho dù bọn họ có ở gần đây thì có làm sao? Ngươi có tin bọn họ chạy đến trước hay cha con các ngươi sẽ chết trước?” Hung hăng nhìn chằm chằm hai người, nàng ta tức giận nói.
Cả người bất giác bị chấn động, Trác Uyên giả bộ hơi sợ hãi, sau đó vẻ mặt như khóc tang nói: “Đại tỷ, trước kia hai chúng ta không oán, ngày nay cũng không thù, hai cha con chúng ta phiêu bạt đã mấy năm, vất vả lắm mới vào được địa giới của Trung Châu, tránh né sự truy sát của Tây Châu, đang muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cũng không muốn liên lụy đến bất cứ một nguy hiểm nào nữa. Mặc dù không biết ngươi có liên quan đến người của Phi Vân Vương Phủ hay không, nhưng lấy an toàn là hơn hết, mời ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nể tình chúng ta đã cứu mạng của ngươi, xin đừng có liên lụy đến chúng ta, được không?”
Cả người hơi run rẩy, nàng ta nhìn kỹ Trác Uyên, khẽ cắn môi hồng, trong lòng hơi do dự.
Thế nhưng một lúc sau, nàng ta cũng đột nhiên hỏi một vấn đề khác: “Này, câu chuyện ngươi vừa kể… Có phải là thật hay không?”
“Câu chuyện nào?”
“Chính là ngươi và thê tử của ngươi… Thực sự bị tông môn chia rẽ, bây giờ thê tử của ngươi thế nào rồi?” Trầm ngâm một chút, nàng ta khẽ nói.
Không khỏi sửng sốt, Trác Uyên không nghĩ đến bây giờ nàng ta đang gặp nguy hiểm ở đây mà lại còn hỏi vấn đề này. Thế nhưng không thể không nói, nàng ta cũng đã hỏi đến nỗi đau của Trác Uyên.
Suy nghĩ một lúc lâu, Trác Uyên không khỏi bỗng dưng giễu cợt một câu: “Làm sao lại có thể là sự thực? Lúc nãy chỉ vì không muốn bị ngươi liên lụy, ta lừa bọn họ thôi. Thực ra là ta muốn có nhiều lợi ích hơn, tiền đồ tốt hơn nên vứt bỏ thê tử của ta, nghĩ nàng quá vướng bận rồi, không hơn. Hiện tại nàng sống rất tốt…”
Bốp!
Thế nhưng còn chưa đợi hắn nói xong, nàng ta đã hung hăng tát một cái trên mặt của hắn, vẻ mặt tức giận.
“Hừ, tên cặn bã. Hôm nay ta phải thay thê tử của ngươi làm thịt ngươi.”
Đinh một tiếng, nàng ta lại lấy cây trường kiếm kia ra, một kiếm chỉ thẳng vào Trác Uyên.
Lông mày khẽ run lên, Trác Uyên vội vàng giả bộ vung tay nói: “Khoan khoan, ngươi lại dám ra tay ở đây hay sao? Nếu như người của Phi Vân Vương Phủ nghe thấy được thì ngươi cũng không thể chạy thoát được đâu. Nghe ta nói đã, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi đó, ngươi lại muốn ra tay với ta, chẳng lẽ ngươi lại lấy oán trả ơn?”
“Hừ, hôm nay tạm tha cho ngươi, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa.”
Trường kiếm trong tay khẽ run nhè nhẹ, nàng ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng cắn răng một cái hét lên, sau đó quay người nhanh chóng biến mất: “Ngươi hỗn đản ở nơi này, bản cô nương cũng không muốn ở lại đây một giây phút nào, miễn cho ô uế thân thể của bản cô nương.”
Nhìn bầu trời đêm tối đen, đã không còn thấy bóng dáng của cô gái, tiếng chửi bới bên tai cũng dần dần biến mất. Hai người Trác Uyên liếc nhìn nhau, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười gian tà.
“Lão cha, thật vất vả mới cứu sống được, cứ để cho nàng ta đi như vậy không tiếc sao?”
“Đi? Nàng ta còn có thể đi đến chỗ nào?”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ Tam Thông, Trác Uyên không khỏi khẽ nhíu mày, cười khẽ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi đã quên, vừa nãy những hộ vệ kia đến để làm gì hay sao? Lục soát từng nhà, xác định từng nơi để loại trừ. Có lẽ Phi Vân Vương Phủ muốn giám sát nghiêm mật khắp ngõ ngách của tòa thành trì này, khiến cho từng cư dân trong thành đều trở thành tai mắt của vương phủ, mà những nơi như khách sạn bình dân lại càng là những nơi được giám thị quan trọng nhất. Cứ như vậy, những người không có nơi ở cố định căn bản sẽ không có nơi để ẩn náu.”
“Nàng ta muốn đi? Ha ha ha… Chỉ cần nàng ta còn ở trong thành Phi Vân, sớm muộn cũng phải quay trở lại đây. Bây giờ, nàng ta đã hết đường trốn rồi.”
Nhìn kỹ hắn một cái, Cổ Tam Thông hiểu rõ gật đầu, nhưng vẫn còn chuyện không thể giải thích được: “Thế nhưng đã như vậy, vì sao chúng ta còn phải đuổi nàng ta đi? Không phải làm điều thừa thãi hay sao?”
“Không không không, đây là chiến thuật tâm lý đầu tiên, lạt mềm buộc chặt.”
Chậm rãi vung tay áo, trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, nói: “Đuổi nàng ta đi, không phải là vì nàng ta, mà là vì người ở sau lưng nàng ta. Ngươi hãy suy nghĩ lại xem, chúng ta đã cứu mạng nàng ta, nếu như còn giúp nàng ta che giấu thân phận, không phải rất dễ dàng bị người khác nghi ngờ rằng chúng ta đang có ý đồ hay sao? Có lẽ nếu như người phía sau nàng ta biết việc này, sẽ cảm thấy chúng ta cùng phe với Phi Vân Vương Phủ, đang dẫn dụ bọn hắn mắc câu, sẽ khó có thể chiếm được sự tin tưởng của bọn hắn.”
“Nhưng bây giờ không giống như vậy, chúng ta đã đuổi nàng ta đi, coi như chúng ta chỉ là một cặp cha con nhát gan sợ phiền phức, chẳng qua chỉ là trùng hợp mới cứu nàng ta thôi. Cứ như vậy, những người đó bị Phi Vân Vương Phủ ép đến đường cùng, sẽ càng muốn đi đến đây để lợi dụng chúng ta. Nhưng trên thực tế chính là chúng ta đang lợi dụng bọn hắn. m dương chuyển hoán, mưu lược trong lòng, chúng ta cần phải tính toán từng chi tiết nhỏ nhất, lại vừa biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Trong lòng hiểu rõ gật đầu, Cổ Tam Thông cười một tiếng: “Thì ra là thế, cha đã biết nàng ta phải đi nên mới cố ý thả nàng ta đi, để dẫn người ở phía sau nàng ta ra có đúng không?”
“Ha ha ha… Đúng vậy, sớm muộn cũng dẫn ra được.” Bất giác cười nhạt một tiếng, Trác Uyên bước về phía trước, chậm rãi đóng cánh cửa nặng nề lại, sau đó cầm bàn tay nhỏ của Cổ Tam Thông đi về phía sau viện: “Tiểu Tam Tử, ba ngày này ngươi đã đi đâu, sao ta không hề thấy bóng dáng của ngươi?”
“Đi lòng vòng trong thành, mọi người đều xem con như trẻ con, rất nhiều nơi cũng không thể đến được, con lại không thể xông vào được, cho nên…”
“Ta dẫn ngươi đi, mai đi xem được không?”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, bây giờ chúng ta chỉ cần ngồi chờ tin tức là được, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng rồi, ha ha ha…” Không khỏi khẽ cười một tiếng, Trác Uyên nhìn về phía Cổ Tam Thông, khuôn mặt lộ dáng vẻ tươi cười.
Cổ Tam Thông cũng vui vẻ không thôi, lộ rõ bản tính trẻ con.
Ngày thứ hai, Trác Uyên dẫn Cổ Tam Thông đi khắp các danh lam thắng cảnh lớn của thành Phi Vân vui đùa. Không hề có bất cứ một mục đích nào hay việc nào cần phải làm, chỉ tập trung đi du ngoạn.
Ngày thứ ba, Trác Uyên dẫn Cổ Tam Thông ăn hết tất cả đồ ăn vặt trong toàn thành, tất cả những món ngon mỹ vị, hưởng thụ khoảng thời gian sung sướng của hai cha con, cũng không còn quan tâm đến kế hoạch lần này của bọn hắn nữa.
Kết quả là, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Bọn họ vẫn còn đang trải qua những ngày tháng chơi đùa vui vẻ, mãi cho đến đêm khuya của ngày thứ mười, vẻ mặt Cổ Tam Thông hưng phấn quay trở lại sân, vẻ mặt Trác Uyên cũng tràn đầy ý cười đi theo sau, nhưng người xuất hiện trước mắt bọn họ cũng đột nhiên khiến cho bọn họ không khỏi nhất thời ngẩn ra.
Chỉ thấy giờ phút này, thiếu nữ đã rời đi từ mười ngày trước lại xuất hiện trước mắt bọn họ một lần nữa. Chẳng qua bây giờ nữ tử này cũng hốc hác, không còn có phong thái như trước, vẻ mặt có chút uể oải.
Nhìn thấy ánh mắt của hai người Trác Uyên cũng thấy hơi xấu hổ, lại còn thấp thỏm.
Da mặt khẽ kéo căng ra, trong lòng Trác Uyên đã hiểu rõ nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ ngạc nhiên, lớn tiếng nói: “Đại tỷ, sao ngươi lại đến đây?”
“Không được gọi như vậy.”
Đinh một tiếng, nàng ta nhất thời lấy thanh trường kiếm kia ra, chỉ thẳng về phía Trác Uyên, trong mắt lộ vẻ xấu hổ, nhưng phần nhiều là sự sắc bén, cắn răng quát to: “Nghe rõ đây, từ giờ trở đi, ta sẽ ở chỗ này, các ngươi cũng không được đuổi ta đi, cũng không cho phép đi đến Phi Vân Vương Phủ báo tin. Bằng không, các ngươi đừng mong sống được.”
Quả nhiên, nhà đầu kia bị ép, không còn cách nào khác phải trở lại.
Hai cha con liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, đều thầm cười nhạo.
Trong thành Phi Vân có nhiều cao thủ Dung Hồn Cảnh tuần tra như vậy, một mình Hóa Hư Cảnh tầng tám làm sao có thể chạy được đến nơi nào? Bây giờ còn không ngoan ngoãn trở về xin ở nhờ, rõ ràng lại còn không biết xấu hổ mà đánh đánh cướp cướp, chẳng khác gì lũ thổ phỉ lưu manh cả.
Sớm biết như vậy, lúc trước nàng ta còn cứng rắn bỏ đi như vậy làm gì? Không phải đang tự cắt đứt đường lui của nàng ta hay sao, ha ha ha.
Nhìn kỹ nàng ta một cái, Trác Uyên cũng khẽ thở dài nói: “Cô nương, trở về thì trở về, cũng không cần phải quát mắng cha con chúng ta. Mặc dù chúng ta cũng không muốn chọc phải phiền toái không cần thiết, nhưng nếu như tính mạng của hai cha con chúng ta đều nằm ở trong tay của cô nương thì ta cũng không còn biện pháp nào khác. Chẳng qua lúc trước ngươi vẫn còn là tiểu cô nương dịu dàng khiến cho người ta yêu thích, nhưng chỉ mới có mười ngày lại biến thành Mẫu Dạ Xoa mạnh mẽ chiếm đoạt địa bàn của người khác vậy?”
Cả người không nhịn được chấn động, nàng ta cúi đầu nhìn lại bộ dạng không nói lý lẽ của mình bây giờ, trong mũi không nhịn được mà cảm thấy chua xót, trong lòng hơi khổ sở, nét mặt tràn đầy sự ủy khuất.
“Ngươi còn có mặt mũi mà nói, không phải là tại ngươi đuổi ta ra ngoài hay sao?”
Trác Uyên thấy vậy, trong lòng cũng lắc đầu bật cười. Thực ra trước đây hắn đuổi nàng ta ra ngoài, còn có hai tầng ý tứ. Chỉ có thể khiến cho nàng ta cảm thấy tuyệt vọng khi ở bên ngoài thì nàng ta mới yên tâm ở trong địa bàn của hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất